Sáng sớm, chuông báo thức vang lên trong không gian yên tĩnh Lạc Hy từ từ rời giường, tắt chuông rồi bước ra ban công. Làn gió mát lành và ánh nắng nhè nhẹ khiến cô cảm thấy thư thái. Cầm điện thoại, cô chụp lại cảnh bình minh rực rỡ và chia sẻ lên WeChat với dòng trạng thái:
“Bình Minh Ở Thượng Hải Thật Đẹp Cũng HI Vọng Hôm Nay Là Một Ngày May Mắn.”
Cô đặt điện thoại xuống và đi đến bên giường lay nhẹ con sâu rượu còn đang ngủ: "Yên Yên dậy nào." Mạch Yên xoay người cuộn mình trong chăn chỉ để lại cô là một cái ót.
Lạc Hy: "…." đừng trách mình tại sao không kêu cậu dậy.
Cô bước vào nhà vệ sinh, sửa soạn và cất đồ đạc vào vali. Sau đó, cô nhìn quanh một lượt để kiểm tra xem còn bỏ quên gì không. Đúng lúc đó, người trong chăn vươn vai rồi từ từ ngồi dậy: "Cậu xong rồi à? Đợi mình một chút," người ấy nói, rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để chuẩn bị bộ tây trang.
Xong xuôi Mạch Yên nhìn lại trong gương xoay một vòng hỏi Lạc Yên: “Đẹp không?”
Mạch Yên mặc chiếc váy dài chạm gối, dây áo thắt nơ tinh tế, phần eo ôm vừa đủ để làm nổi bật vóc dáng thanh mảnh. Cô khẽ nhìn qua một lượt và nói: “Đẹp lắm! Đi thôi.”
Sau khi làm xong thủ tục trả phòng và bước ra ngoài, Lạc Hy nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đã đậu sẵn trước khách sạn. Một người đàn ông trong xe bước ra, tươi cười tiến đến và nhận lấy hai chiếc vali từ tay cô.
Tuy nhiên, có vẻ như Lạc Hy không muốn để anh ta cầm chúng. Người đàn ông đó không ai khác chính là Lạc Duy: "Bé Con anh ba sai rồi đừng giận anh nữa mà, anh hứa sẽ tập trung vào công việc quản lí công ty." nói xong anh giơ hai ngón tay lên làm động tác thề.
Phì~
Lạc Hy không nhịn cười được nữa bày ra bộ dạng tinh nghịch: “Hừ nếu anh ba còn như vậy nữa thì đừng trách em, em sẽ méc ba cho anh bị trách phạt thế nào.”
Nói xong cô buông tay ra để Lạc Duy cất đồ vào trong cốp, xong anh vòng qua cửa ngồi xuống thắt dây an toàn bật điều hoà giọng nói có chút cưng chiều: “Bé con thật biết cách hù doạ người khác.”
Mạch Yên thấy vậy ganh tỵ hết sức, chiếc xe từ từ lăn bánh, dừng đèn đỏ anh quay qua hỏi: “Bé con em có muốn ăn gì lót dạ không? Từ đây tới sân bay ở Thượng Hải hơn hai tiếng anh sợ em đói nên đã mua một đống đồ ăn để ở ghế sau, Mạch Yên anh không biết em thích ăn gì nên anh mua mỗi thứ một món.”
Nói rồi xoay người lấy một hộp chè mè đen sợ còn nóng anh đặt một cái khăn phía đáy hộp rồi đặt trong tay Lạc Hy, cô kinh ngạc nhìn anh ba: “Anh còn nhớ em thích ăn chè mè đen vào buổi sáng sao.”
Anh nhìn ánh mắt nghi ngờ của bé con mình, ngay lập tức nhận ra cô không tin lời anh nói. Anh đáp lại, giọng hơi pha chút tức giận: “Này này, dù anh không mấy để ý đến công việc ở công ty, nhưng chuyện em gái mình thích ăn gì thì làm sao anh không nhớ được?”
Tuy nhiên, dù giọng nói có chút trách móc, từng lời lại tràn đầy sự cưng chiều.
Sau hai tiếng chạy xe đến sân bay, anh tiễn Lạc Hy vào đến một đoạn, không quên dặn đi dặn lại những điều tương tự như anh hai cô vẫn thường làm. Lạc Hy nghe xong, cười nhẹ: “Em lớn rồi mà, đâu còn con nít nữa đâu. Anh ba cứ dặn như ông cụ non vậy.”
Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Dù em có lớn bao nhiêu, trong mắt gia đình, em vẫn là một đứa trẻ chưa lớn. Em mãi mãi là áo bông nhỏ của anh.”
Nói xong, Lạc Duy khẽ vẫy tay chào tạm biệt cô.
Lạc Hy quay sang nắm tay Mạch Yên, mỉm cười:
“Đi thôi.”
"Hy Hy tớ thật ganh tỵ với cậu đó, cậu có hai người anh trai lúc nào cũng lo lắng cưng chiều. Không như tớ chỉ là con gái một trong nhà." giọng nói có chút tủi thân.
"Cậu cũng là người nhà của mình mà là chị em tốt của nhau" gương mặt của Mạch Yên mang vẻ đẹp ngây thơ thuần khiết, như một đóa hoa vừa hé nở. Khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không khỏi mềm lòng và muốn bảo vệ.
Nghe thấy lời Lạc Hy ánh mắt cô có chút đỏ lên.
Sau gần 3 tiếng bay, cuối cùng Lạc Hy cũng đến được Đại học Bắc Kinh. Khi tới khu vực đăng ký nhập học, cô được giáo viên hướng dẫn đi đến lớp đào tạo nằm ở tầng hai.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa, cô đã nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp phòng đăng ký, thu hút sự chú ý của mọi người.
Một chàng trai lạ mặt lên tiếng: “Cô gái đó là ai vậy nhìn thật xinh đẹp.”
“Cô bạn kế bên đi chung cũng dễ thương không kém.”
“Nghe nói hình như hai người bọn họ đến tham gia khóa đào tạo ngắn hạn về quản trị kinh doanh.”
“Đúng rồi, lúc nãy tôi có xem qua hồ sơ của cô gái đó, cô ấy đạt điểm tối đa, đứng đầu toàn quốc. Còn cô gái bên cạnh thì đứng thứ hai trong toàn khối.”
“Giỏi vậy sao.”
__________
Lạc Hy và Mạch Yên được xếp học chung lớp. Khi buổi học bắt đầu, giáo viên đã giao cho cả lớp một nhiệm vụ đặc biệt:
“Các em sẽ đến một công ty tại Thượng Hải để thực tập trong vòng ba tháng. Sau khi hoàn thành, nhà trường sẽ cung cấp cho các em một phiếu chứng nhận có đóng mộc. Phiếu này sẽ giúp các em có cơ hội được nhận thực tập tại công ty đó. Trong quá trình thực tập, các em cần ghi chép lại những gì mình học hỏi và tích lũy được. Chúc các em hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Vừa nghe đến Thượng Hải, Mạch Yên quay sang Lạc Hy, khẽ than thở: “Hy Hy, vậy là chúng ta sẽ phải chia nhau ra để hoàn thành bản báo cáo này.”
Lạc Hy mỉm cười, đưa tay véo nhẹ má cô bạn: “Cậu cố lên nhé!”
Mạch Yên ôm chầm lấy Lạc Hy, giọng nghẹn ngào: "Hy Hy, cậu cũng vậy!" Lạc Hy vỗ lưng cô bạn đang khóc nức nở, nhẹ nhàng trấn an.
Thế là chúng ta lại phải bay về Thượng Hải rồi.
Khi tới Thượng Hải, Mạch Yên dự định thuê khách sạn để ở, nhưng Lạc Hy lập tức phản đối. Cuối cùng, Mạch Yên được Lạc Hy mời về ở tại nhà mình cho đến khi kết thúc đợt thực tập.
Nhà của Lạc Hy là một khu Tứ Hợp Viện rộng rãi, sang trọng. Anh hai của cô mua ngôi nhà này vì tính sạch sẽ, không thích ở khách sạn, và để tiện cho những chuyến công tác tại Thượng Hải.
*****
Buổi tối anh hai Lạc Trình vào bếp nấu cơm cho em gái ăn thì Lạc Duy đứng một bên ăn vụng thấy vậy anh liền đánh vào bàn tay đang bóc vụng kia làm ai đó kêu la oai oái: “Không phụ giúp được gì thì đi ra ngoài đừng đứng ở đây cản trở.”
Thế là ai kia ra sofa đọc tài liệu về sản xuất kinh doanh.
Khi Lạc Hy vừa bước xuống thấy Lạc Duy ngồi đọc tài liệu một cách nghiêm túc, thấy anh hai đang nấu cơm trong bếp cô liền đi vào bóc một miếng thịt cua. Lạc Trình tưởng Lạc Duy lại vào bốc vụng, định xoay người giơ chân đạp nhưng khi nhìn qua thấy cô nhóc này thì liền hạ chân xuống.
Lạc Hy cúi đầu, đôi vai nhỏ run run như đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều sai trái. Nhưng trong nháy mắt, một tiếng cười khẽ bật ra nhẹ nhàng và đầy tinh nghịch, như một chú mèo vừa trộm được miếng thịt lớn, không giấu nổi vẻ đắc ý.
Lạc Trình chỉ lặng nhìn, trong ánh mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ pha lẫn cưng chiều. Giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo chút trách nhẹ đầy nuông chiều: “Hy Hy ra ngoài đi, khi nào xong anh sẽ bưng ra. Em vừa tắm xong, đừng để quần áo bám mùi khói nữa.”
Nghe vậy, Lạc Duy khẽ ngẩng đầu, đóng laptop lại rồi bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu em gái:
“Em lên gọi Mạch Yên xuống ăn cơm đi. Anh ba sẽ bưng đồ ăn ra.”
Nói rồi, anh xoắn tay áo, cẩn thận bê từng món ăn ra bàn.
Khi Mạch Yên bước xuống, tất cả đã được bày biện gọn gàng và đẹp mắt. Cô dụi mắt mấy lần, không tin vào cảnh trước mặt:
“Wow! Đồ ăn trông ngon quá! Hy Hy, kiếp trước cậu chắc cứu cả thế giới, nên kiếp này mới được đối xử như công chúa thế này!”
Lạc Hy nhìn hai người anh thì nở nụ cười tươi: “Ăn thôi kẻo nguội mất.”
"Cậu có dự tính định vào công ty nào chưa." Mạch Yên đột nhiên lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí im lặng.
Khi nhai xong miếng cua trong miệng Lạc Hy mới lên tiếng nhắc nhở Mạch Yên: “Khi ăn không nên nói chuyện nhưng mà tớ sẽ trả lời câu hỏi của cậu là tớ đã tìm được công ty sẽ vào thực tập rồi.”
"Thực tập, nhiệm vụ trong khoá đào tạo à?" Lạc Trình lắng nghe cuộc hội thoại cũng đã đoán được một ít.
"Đúng vậy nhưng nhiệm vụ chỉ định danh Thượng Hải nên bọn em chỉ có thể tìm trong phạm vi đó thôi." Lạc Trình gật đầu, khi ăn xong cô đề nghị sẽ rửa bát nhưng Lạc Duy không cho, kêu cô đi dạo cho bụng dễ chịu.
Lạc Hy thấy ai đó lay nhẹ cánh tay kèm giọng điệu có chút nũng nịu: “Hy Hy, mình chán quá. Cậu đi dạo với mình được không?”
Khu nhà của Lạc Hy nằm trong Tứ Hợp Viện, không gian yên tĩnh đến mức làm Mạch Yên có chút chán nản. Nghe vậy, cô quyết định đi dạo để tâm trí thoải mái hơn, sau 15 phút, cảm giác khó chịu trong bụng cũng giảm bớt.
Hai người trở về lầu, Lạc Hy mở máy tính và bắt đầu nộp hồ sơ xin việc.
Chưa được mười phút thì đơn xin thực tập đã được duyệt thành công cô nhìn kết quả mà khựng lại vài giây, sao duyệt nhanh quá vậy, thôi không cần để ý làm gì giờ đi ngủ sáng còn phải dậy sớm.
****************
Buổi sáng, khi tỉnh dậy Lạc Hy định qua phòng gọi Mạch Yên dậy, Gõ cửa nhiều lần nhưng không có phản hồi, cô đành mở cửa bước vào. Trên giường trống không, nhà tắm cũng vắng bóng người. Lạc Hy thầm nghĩ, chắc cô nàng này đã rời đi từ sáng sớm rồi.
Vừa bước xuống, Lạc Hy thấy Lạc Trình ngồi trên sofa đọc báo. Thấy cô, anh gấp tờ báo lại đặt lên bàn, đứng dậy đi vào bếp. Một lát sau anh mang ra một chén chè mè đen đặt trước mặt cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Sáng ở Thượng Hải không có chỗ nào bán chè mè đen nên anh mua nguyên liệu về làm thử. Em ăn xem thế nào, chè còn nóng cẩn thận bỏng.”
Lạc Hy nhìn chén chè trước mặt, lòng chợt cảm thấy ấm áp. Anh hai luôn nhớ những điều cô thích dù nhỏ nhặt, ăn xong cô đặt chén xuống, nét mặt rạng rỡ: “Ngon quá, anh hai của em nấu lúc nào cũng ngon.”
Lạc Trình thấy cô ăn xong, chợt nhớ ra bèn hỏi: “Miếng ngọc bội em được cho hồi nhỏ giờ còn không?”
Cô gật đầu cười: “Em luôn mang theo bên mình, quan trọng như vậy em không dám để ở ngoài.”
Anh nhếch miệng cười: “Được rồi anh hai chở em đi đến công ty.”
Nhưng Lạc Hy từ chối: "Không Cần đâu anh hai em tự đi được nếu có khó khăn gì em sẽ nói với anh biết, em đi đây tạm biệt anh hai." Lạc Trình lắc đầu bất đắc dĩ.
******
Bước xuống xe, cô không khỏi cảm thán trước thiết kế sang trọng của tòa nhà, dù chỉ là công ty con, nhưng mọi thứ đều rất chỉn chu và ấn tượng. Cô tiến vào sảnh chờ, đi đến bàn tiếp tân và trình bày tình hình của mình.
Cô được dẫn lên tầng bốn, nơi dành cho thực tập sinh. Tại đây, Lạc Hy được trưởng phòng tận tình hướng dẫn các công việc cần làm. Hoàn thành công việc, trời đã tối cô quyết định tản bộ hóng mát trong lúc chờ xe. Tuy nhiên, khi đi được nửa đoạn đường, cô bất ngờ thấy một chiếc mô tô mất lái lao tới với tốc độ cao.
Cô nhắm mắt lại thầm nghĩ cô không xong rồi bất ngờ có một bàn tay kéo cô ra khỏi vùng nguy hiểm, vì cô đang mang giày cao gót nên lảo đảo nhào tới làm anh đứng không vững ngã về phía sau.
Cô nằm gọn trong bờ ngực rắn chắc của người đàn ông, qua một lúc một giọng nói khàn khàn vang lên từ đỉnh đầu: “Vị tiểu thư này cô còn định nằm đến khi nào.”
Nghe vậy, Lạc Hy từ trong cơn hoảng loạn giật mình bật dậy vừa đứng lên, cô xoay đầu lại thì thấy chàng trai vừa định tông cô đã nằm xuống. Bên cạnh còn có một cô gái bị liên lụy theo sống chết chưa rõ, cô che mắt lại không muốn nhìn.
Đột nhiên, khi cô đứng dậy rời khỏi bờ ngực anh, một khoảng trống lặng lẽ len lỏi vào tim. Cảm giác mất mát dâng lên, tựa như vừa đánh rơi thứ gì đó quan trọng mà không cách nào níu giữ.
Lạc Hy chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn người đàn ông cao 1m88. Dung mạo của anh khiến cô sững người, dù cô đã quen với việc gặp nhiều gương mặt đẹp. Nhưng lần này, cô không kìm được mà thầm cảm thán: Đẹp trai quá!
Khi hoàn hồn, Lạc Hy bước tới trước mặt anh và nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không có anh người nằm đó chắc chắn là tôi.”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Ai trong trường hợp này cũng sẽ như vậy thôi.”
“Không phải ai cũng tốt bụng dũng cảm như anh đâu.”
Anh lặng lẽ quan sát cô, gương mặt sắc nét của cô gái này toát lên vẻ lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần. Thế nhưng, khi cô cười mọi thứ dường như thay đổi, nụ cười ấy mang một sức hút khó cưỡng, khiến anh không thể rời mắt và trái tim như lạc một nhịp vậy.
Anh cúi người xuống nhặt túi xách cô lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh: “Nếu anh có việc gì cần giúp đỡ thì liên hệ cho tôi nếu trong phạm vi có thể thì tôi có thể giúp anh.”
Anh cầm lấy tấm danh thiếp nhìn tên cô 'Lạc Hy' cất bỏ vào túi tiện thể nhắc nhở: “Cô về giờ này không an toàn có cần tôi đưa cô về không.”
“A không cần đâu tài xế của tôi tới rồi.”
Người đàn ông lặng lẽ nhìn theo chiếc xe của cô sắp rời đi thì phát hiện miếng ngọc bội rơi ra từ túi xách lúc nãy. Anh cúi xuống nhặt lên, ánh mắt chăm chú dừng lại trên nửa miếng ngọc bội, nhìn nó hồi lâu. Một nét cười thoáng qua đáy mắt, mơ hồ như không hề tồn tại, hướng về phía trợ lí: “Điều tra cô gái tên Lạc Hy và mảnh ngọc bội này càng sớm càng tốt.”
“Vâng Phó Tổng.”
Anh khẽ nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, ánh mắt dừng lại nơi cô vừa khuất bóng. Anh xoay người, bước chân không nhanh không chậm tiến về chiếc xe đang đợi