Ngày hôm sau anh trở về khu biệt thự riêng ở Hoa Châu Quân Đình anh bước chân vào cửa chợt tiếng chuông trong túi áo rung lên anh nhấc máy lên đầu dây bên kia lập tức báo cáo thông tin điều tra:

"Thưa Phó Tổng, kết quả điều tra đã có. Tiểu thư đó là Lạc Hy đại tiểu thư của Lạc Gia, một gia đình danh giá tại Bắc Kinh. Nửa mảnh ngọc bội của cô ấy khớp hoàn hảo với nửa mảnh của ngài, tạo thành một miếng hoàn chỉnh, thêm vào đó theo thông tin thu thập được cô ấy chính là người có hôn ước với ngài, hiện đang làm thực tập sinh trong ba tháng tại một chi nhánh của công ty con thuộc tập đoàn." anh im lặng chờ người kia lên tiếng.

"Thực tập sinh." nghe trợ lí báo cáo xong thì anh mới lên tiếng hỏi lại.

“Đúng vậy ạ, vị tiểu thư này đang tham gia một khoá đào tạo quản trị kinh doanh ba tháng ở trường Đại Học Bắc Kinh.”

“Được rồi anh đi làm tiếp công việc của mình đi”

 

Nghe xong bản báo cáo anh trầm ngâm suy nghĩ đi lên lầu bước vào phòng làm việc mở tủ ra cầm cái hộp bằng gỗ được thiết kế tinh xảo, lấy mảnh ngọc và lấy mảnh từ trong túi ra ghép lại thì có được một miếng ngọc bội hoàn chỉnh không có một khe hở.

Phó Cảnh cầm chiếc điện thoại bấm số gọi, bên kia khi nghe tiếng chuông được reo lên ở phòng khách xuất hiện một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh lịch, nhìn thấy tên người gọi thì lập tức nhấn nghe giọng nói dịu dàng phát ra từ trong loa truyền đến: "Ngọn gió nào đã khiến cho một người như con gọi cho mẹ vậy." lúc này anh mới lên tiếng hỏi về hai miếng ngọc bội.

Tạ Nhu im lặng một lúc mới trả lời: “Sao hôm nay con lại hỏi về chuyện ngọc bội có việc gì sao.”

“Không có gì con chỉ muốn biết nguyên nhân đằng sau hôn ước của con thôi.”

 

Lúc này bà mới kể ngọn ngành về lí do tại sao, bà chậm rãi lên tiếng giải thích: “24 năm trước, em trai của ba, vì lòng đố kỵ đã phản bội ông bằng cách bán thông tin cơ mật cho đối thủ. Chỉ sau một đêm, ba con từ đỉnh cao sự nghiệp bị đẩy xuống vực thẳm. Những doanh nghiệp lớn quay lưng hợp đồng bị chấm dứt, công ty đứng bên bờ phá sản. Khi ấy, mẹ đề nghị hỗ trợ nhưng ba từ chối. Ông muốn dùng chính đôi tay mình để vực dậy tất cả mẹ đã lo sợ ông sẽ gục ngã, nhưng ba con không đầu hàng. Bằng ý chí mạnh mẽ, ông cố gắng tìm mọi cách để bảo vệ công ty và gia đình.”

 

Bà dừng lại một lúc giọng nói có chút nghẹn ngào: "Ông đã đi khắp Trung Quốc, tìm đến từng công ty nhỏ, hạ mình van xin và thuyết phục những doanh nghiệp từng nịnh nọt ông để được hợp tác. Thế nhưng, họ lạnh lùng đẩy ông ra ngoài, buông những lời khinh miệt. Không bỏ cuộc, ông tiếp tục tìm kiếm cơ hội từ các doanh nghiệp khác, nhưng chẳng ai dám mạo hiểm đầu tư vào một công ty đang bên bờ phá sản, sợ sẽ chịu lỗ nặng.

Một vài người bạn của ba con đồng ý hợp tác, nhưng chi phí để thực hiện dự án quá lớn, vượt xa khả năng của ông. Đặt chân đến Bắc Kinh, ông hy vọng có ai đó thương tình giúp đỡ. Tuy nhiên, những công ty ông tiếp cận đều từ chối, không ai muốn đánh cược với một tương lai mờ mịt. Trong lúc tuyệt vọng ánh mắt ông tình cờ bắt gặp một bài báo, tiêu đề nhắc đến công ty GAB đang tuyển nhân viên, một tia hy vọng lóe lên, ông lập tức quyết định đến đó."

 

Lúc nói xong câu này một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay: “Ông cứ tưởng sẽ bị đuổi ra nhưng ông chủ ở đó lại nhiệt tình chào đón khi đưa tài liệu ra bàn tay ông run rẩy sợ phải nghe hai chữ xin lỗi, thật may ông trời không phụ lòng người doanh nghiệp đó đồng ý hợp tác với doanh nghiệp ông và sẽ trợ giúp công ty vực dậy.”

Nghĩ đến đây bà khẽ bật cười: “Lúc đó ông vui lắm nghe nói ông còn phải quỳ xuống cảm tạ nữa.”

Phó Cảnh chờ mẹ kể xong câu chuyện thì mới lên tiếng: "Người giúp Phó gia là…." anh kéo dài giọng.

“Là Lạc Gia ở Bắc Kinh ông chủ đó không sợ lỗ vốn đầu tư vào công ty ba con với số tiền khủng và ông ấy cũng tìm ra nguyên nhân và thiếu sót trong bản tài liệu cũng nhờ vậy mà sự nghiệp của ba con trong vòng 5 năm mới được như hôm nay, ba con mang ơn Lạc Gia rất nhiều những kẻ từng khinh miệt quay lại nịnh nọt cũng nhờ sự việc này ba con mới nhận ra ai mới thật sự là bạn.”

"Còn miếng ngọc bội là như thế nào?" giọng nói có phần mất kiên nhẫn.

 

Thằng bé này ngày thường sẽ luôn lắng nghe hết câu chuyện, sao hôm nay lại mất kiên nhẫn mà hỏi về miếng ngọc bội không lẽ, trên khuôn mặt bà lộ rõ niềm vui trả lời anh với giọng nói hào hứng: “Ngọc bội là bảo vật gia truyền của nhà họ Phó, mang ý nghĩa gắn kết hai gia đình khi muốn kết thông gia. Một nửa miếng ngọc sẽ được trao cho người được đính ước, như một lời cam kết. Khi ấy, phu nhân Lạc Gia cũng đang mang thai con gái, ba con đã trao lại miếng ngọc cho gia đình họ Lạc để giữ gìn. Mảnh ngọc bội đí là minh chứng cho mối hẹn ước giữa hai gia tộc.”

 

"Con hiểu rồi cảm ơn mẹ, chúc mẹ buổi trưa vui vẻ con cúp máy đây." khi cúp máy anh dựa lưng vào chiếc ghế nhắm mắt trong đầu nhớ tới Lạc Hy khi cười trong cô thật đẹp.

***** 

Bên kia đầu dây, Tạ Nhu vẫn còn ngơ ngác vì con trai đột ngột tắt máy. Bà đặt điện thoại xuống, vội chạy đến phòng làm việc của Phó Sâm. Sau vài tiếng gõ cửa, bà bước vào nét mặt không giấu được sự tò mò, kể lại sự việc vừa xảy ra, Phó Sâm thắc mắc: “Không lẽ thằng bé đã suy nghĩ lại rồi sao?”

“Tôi không biết bất thình lình A Cảnh gọi điện hỏi sự việc năm đó cùng miếng ngọc bội có vẻ như chúng ta sắp có con dâu rồi, tôi từng gặp con gái Lạc Gia một lần con bé rất xinh đẹp tính tình lại hiền lành lễ phép, tôi rất thích con bé trong lòng tôi đã xem con bé là con dâu là vợ của A Cảnh rồi những đứa con gái khác toàn mưu mô, ngoài con bé đó ra tôi không chấp nhận đứa con gái nào khác.”

Bà mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên đầy nét hiền hậu, chỉ để lộ một chút dấu vết của thời gian. Nhờ chăm sóc da kỹ lưỡng, những nếp chân chim chỉ thoáng hiện, không quá rõ ràng.

Phó Sâm vui mừng cười lớn: “Bà thích con bé đến mức gọi là con dâu luôn rồi à, chuyện hôn ước này nhất định phải thành. Tôi phải gọi cho Lạc Gia biết mới được.”

Vừa định nhấc điện thoại lên gọi Tạ Nhu ngăn cản: “A Cảnh vẫn chưa xác nhận hôn ước này cho nên đừng báo tin mừng quá sớm kẻo lại thất vọng.”

“Tôi quá nóng vội rồi, cũng may bà nhắc nhở.”

                          ***************

Khi Lạc Hy xuống lầu,  Lạc Trình từ bên ngoài phóng vào vẻ mặt lo lắng: “Hy Hy em có sao không, hôm nay anh nhận được thông báo em xảy ra tai nạn, ba mẹ biết được tin lo lắng muốn bay về.”

"Anh hai, đừng lo lắng nữa, em thật sự không sao mà. May mắn là lúc đó có người kéo em lại kịp, nên em hoàn toàn bình an, không một vết trầy xước." Lạc Hy trấn an Lạc Trình cô biết mọi người lo lắng cho mình.

"Em đó đừng để chuyện này xảy ra lần nữa." khi anh đang họp, thì bất ngờ trợ lí thông báo tin con đường nơi cô làm xảy ra tai nạn. Lúc đó, mặt anh trắng bệch, đôi tay run rẩy, anh vội vàng chạy về nhà, vừa bước vào đã thấy cô lành lặn đi xuống lầu. Lúc này, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Em biết rồi, anh hai quay trở về công ty đi em không sao thật mà." anh do dự dặn dò Lạc Hy nhiều lần, cô phải hứa với anh lúc này anh mới chịu đi.

Khi cô vừa được buông tha thì hai tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ cả lên, cô đi lại cầm điện thoại thấy tên của Lạc Duy và của ba mẹ. Cô thầm mắng, ai là người đưa thông tin này cho họ biết vậy. Lạc Hy nhấn nghe cuộc gọi của mẹ trước: “Con gái ngoan con có sao không? Ba mẹ sẽ đặt vé về với con ngay.”

 

Cô xoa xoa ấn đường cau mày trả lời: "Con không sao ba mẹ đừng lo, con hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa." Cũng như Lạc Trình, ba mẹ dặn dò cô đủ điều rồi mới an tâm cúp máy.

Cầm điện thoại lên, cô gọi lại cho anh mình. Chưa kịp nói "Alo," đầu dây bên kia đã vang lên giọng hét lớn, khiến cô đau nhói cả tai: “Bé con! Em có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy? Hay em nghỉ làm đi, anh ba nuôi em ấm no cả đời cũng được mà!”

Cô thở hắt ra, ngả người tựa vào ghế. Anh ba lúc nào cũng làm quá mọi chuyện: “Anh ba, em không sao thật mà. Đây chỉ là một nhiệm vụ ba tháng là xong nhưng cũng là một phần trải nghiệm em muốn thử. Em không thể cứ ngồi yên để mọi thứ được sắp đặt mãi, chuyện lần này là tai nạn ngoài ý muốn nhưng em sẽ cẩn thận hơn. Anh đừng lo quá.”

"Ba tháng hay ba ngày cũng vậy! Anh không muốn em gặp nguy hiểm!" Giọng Lạc Duy pha chút bất lực, anh đang ở Pháp bận rộn để ký hợp đồng và không thể làm gì hơn ngoài việc nói qua điện thoại.

Anh thở dài: “Thôi được rồi, anh không ngăn cản em nữa. Nhưng nhớ kỹ, nếu có chuyện gì phải gọi anh ngay và đừng quên an toàn là trên hết.”

“Em biết rồi, anh yên tâm đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, tập trung làm việc của anh đi.”

Cô thở dài một hơi, cảm thấy thật nhức đầu. Cúp máy, cô chợt nhớ ra còn ai đó nữa chưa kịp nhắc đến. Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô: “Hy Hy.”

Lạc Hy vừa bước đến thì thấy Mạch Yên đang vội vã chạy vào, đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thấy Lạc Hy bình an đứng trước mặt, Mạch Yên không kìm được nữa, lao tới ôm chầm lấy cô, bật khóc nức nở: "C...ậu có...có sao không?" – giọng cô nghẹn lại, từng tiếng run rẩy đầy lo lắng."

 

Một tay Lạc Hy nhẹ nhàng vỗ lưng Mạch Yên, giọng nói dịu dàng trấn an: “Mình không sao, đừng lo lắng nữa.”

Lạc Hy vừa vào nhà đã bị cô nàng kia xoay qua xoay lại như kiểm tra, cô khẽ nhướn mày nhưng không nói gì, chỉ thở dài chịu trận: “Mình không sao, thật mà đừng lo lắng nha.”

Vừa nói cô rút khăn giấy đưa cho cô gái khóc nhè này chùi nước mắt, lúc này Mạch Yên mới dừng khóc: “Hừ cậu phải…..”

Chưa nói hết câu, Lạc Hy đã ngắt lời: "Rồi tớ hứa sẽ đi đứng cẩn thận, nhìn trước ngó sau. Sẽ không để bạn thân Yên Yên này phải lo lắng nữa." hai cô nàng nhìn nhau, bật cười.

Haizz, sau này phải chú ý hơn mới được gia đình này thật đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play