Phó Cảnh nhìn cô gái trước mặt, lòng anh cuộn trào những cảm xúc không thể gọi tên. Cô luôn xuất hiện với dáng vẻ kiêu hãnh, mạnh mẽ, như thể chẳng điều gì có thể chạm đến cô. Nhưng giờ đây, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô lại mong manh và tổn thương đến mức khiến anh muốn dang tay bảo vệ.
Ánh mắt Lạc Hy ngấn nước, lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh trải dài như một tấm thảm ánh sáng, nhưng trong đôi mắt ấy, chúng chỉ là những đốm sáng xa xăm, chẳng thể soi rọi được nỗi lòng chất chứa.
“Phải chi…” Cô cất tiếng, giọng nói khẽ như một tiếng thở dài hòa tan vào màn đêm. “Phải chi tôi có thể giống những ngôi sao kia. Lấp lánh tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.”
Phó Cảnh đứng lặng bên cạnh cô, cảm nhận được từng rung động trong lời nói. Anh biết cô không chỉ đang nói về ước muốn của mình mà còn về khát vọng thoát khỏi những áp lực vô hình đã đè nặng suốt bao năm qua.
“Lạc Hy,” anh gọi tên cô, ánh mắt kiên định như muốn kéo cô khỏi cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào. “Sao lại phải ước làm ngôi sao, khi em chính là ánh sáng của chính mình?”
Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng lấp lánh ánh hy vọng mong manh. Nụ cười nhợt nhạt hiện trên môi cô, mang theo chút hoài nghi.
“Anh nói nghe dễ dàng quá,” cô cười nhẹ, giọng nói pha chút chua xót. “Nhưng làm sao tôi có thể tìm được con đường của mình, khi cả đời luôn bị áp đặt phải đi theo những lối mòn người khác chọn sẵn?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT