Những giọt nước mắt của Doãn Ca lăn dài trên gương mặt non trẻ, mang theo cả những tổn thương và uất ức lâu ngày. Nhìn cảnh ấy, Lạc Hy khẽ thở ra một hơi, cảm giác như gánh nặng trong lòng cũng được xoa dịu phần nào. Cô quay sang Lạc Duy, giọng nói thoáng chút yếu ớt nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Anh ba, bế em ra xe với. Em mệt quá, đi không nổi nữa.”
Lạc Hy vừa dứt lời, đôi tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên như để đón lấy sự che chở từ anh trai. Nhưng trước khi Lạc Duy kịp phản ứng, một bóng dáng quen thuộc đã nhanh chóng bước đến.
Phó Cảnh, với một vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết đoán, không để cô có cơ hội từ chối. Anh cúi xuống, bế cô lên một cách nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật.
"Ấy, anh làm gì vậy?" Lạc Hy hơi giật mình, đôi mắt mở to, rõ ràng có chút bất mãn. “Để anh ba bế tôi là được rồi.”
Phó Cảnh không đáp ngay, chỉ cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa mang chút kiên định không cho phép tranh cãi. “Ngoan nào. Ôm cổ anh, nếu không muốn té xuống.”
Câu nói của anh trầm thấp nhưng lại chứa đầy sự cương quyết, khiến Lạc Hy bất giác ngừng phản kháng. Đôi tay cô chậm rãi vòng qua cổ anh, tựa đầu lên bờ vai rộng. Mùi hương quen thuộc từ anh khiến cô cảm thấy yên lòng, sự mệt mỏi trên cơ thể như được xoa dịu thêm một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT