Trở về nhà, vừa bước qua cánh cổng, hai người anh của Lạc Hy đã đứng đợi sẵn. Ánh mắt họ tràn ngập lo lắng, gần như muốn chạy thẳng tới để kiểm tra xem em gái mình có còn lành lặn hay không.
“Bé con, hắn ta có làm gì em không?” – Lạc Duy bước lên trước, giọng gấp gáp, gương mặt sa sầm lại khi thấy vẻ mặt Lạc Hy đầy mệt mỏi.
“Lạc Duy, để con bé bình tĩnh lại một chút đã.” – Lạc Trình nhẹ giọng ngăn lại, tay vỗ nhẹ vai em gái. “Nào, vào nhà đi. Anh hai đi lấy chè em thích, ăn chút gì rồi nói chuyện tiếp.”
Lạc Hy khẽ gật đầu, gượng cười một cái, dù nụ cười ấy còn đọng lại vẻ hoảng loạn chưa tan. “Em cảm ơn hai anh... Hắn ta... không làm gì em cả. Cũng may có Phó Cảnh ở đó. Nếu không thì...” – Giọng cô chùng xuống, không nói tiếp được nữa. Cả thân người như bị nuốt chửng trong một bóng tối thăm thẳm vừa mới lùi lại sau lưng cô vài giờ trước.
“Không sao là tốt rồi.” – Lạc Trình nhìn em gái, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy quyết liệt. “Anh sẽ cho vài vệ sĩ theo sát em, âm thầm thôi. Phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. Lạc Duy, em cũng phải quan sát kỹ, không được lơ là. Bé con là bảo vật của chúng ta. Một lần là quá đủ rồi, anh không thể chịu thêm một lần nữa đâu.”
“Em biết rồi.” – Lạc Duy gật đầu, giọng nặng như đá. “Lần này em không để tên khốn đó đến gần con bé thêm nửa bước nào.”
Lạc Hy khẽ ngước mắt lên nhìn hai người anh, tim hơi nhói lên. Sự yêu thương bảo vệ này khiến cô muốn khóc. Cô mệt mỏi, nhưng lòng lại ấm lên. “Em... em xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play