Lạc Hy đứng sững lại, ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt Mộ Thừa. Cô lập tức hiểu ra mọi chuyện. Một cơn giận dữ cuồn cuộn trào lên trong lồng ngực, nhấn chìm mọi suy nghĩ.
“Anh đã lừa tôi…” Lời nói của cô chưa kịp thốt ra trọn vẹn, thì cơ thể bắt đầu chao đảo. Mọi thứ trước mắt mờ dần, từng màu sắc trở nên nhạt nhòa, rồi cả thế giới chìm vào bóng tối sâu thẳm.
Tiếng thét thất thanh vang lên từ những người trong phòng thí nghiệm. Họ trơ mắt nhìn Lạc Hy gục xuống, không ai kịp phản ứng cho đến khi một người hét lớn: “Lạc Hy! Mau gọi cứu thương!”
Thời Tranh lao đến, gạt mọi người sang một bên. Ánh mắt anh sắc như dao, nhưng trong đó lấp ló chút hoảng loạn mà anh cố gắng che giấu.
“Gọi cứu thương? Chờ họ đến chắc con bé không qua nổi! Mau mở đường!” Giọng anh đầy uy lực, không cho phép bất kỳ ai tranh cãi.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế Lạc Hy lên như bế một cánh hoa mong manh. Hơi thở anh dồn dập, nhưng bàn tay lại siết chặt, như sợ nếu lơi lỏng, cô sẽ tan biến trong phút chốc. Không đợi thêm một giây, Thời Tranh lao nhanh ra ngoài, lên xe và phóng như bay về phía bệnh viện gần nhất.
Trong xe, sự im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng nhịp tim hỗn loạn của Thời Tranh và tiếng thở yếu ớt của Lạc Hy. Đôi mắt anh thoáng chút hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô, quyết tâm lại bùng lên. “Cô ấy sẽ ổn thôi…” Thời Tranh tự nhủ, như để trấn an chính mình trong cuộc đua đầy căng thẳng với thời gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play