Khi bóng dáng của bọn chúng khuất xa, Doãn Ca dường như kiệt sức, suýt nữa khụy xuống nếu không có Lạc Hy đỡ kịp.
"Ổn rồi," Lạc Hy nhẹ giọng, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn ẩn chứa sự sắc bén. “Không ai có quyền làm tổn thương cậu nữa, nhớ chứ?”
Doãn Ca nghẹn ngào gật đầu, trong lòng dâng trào sự biết ơn mà không thể nói thành lời.
Sau khi đưa tiền, bọn chúng rời đi mà không quay đầu lại. Không khí nặng nề cũng dần tan biến, để lại khoảng lặng đan xen giữa mệt mỏi và lo lắng. Doãn Ca như trút được một nửa gánh nặng, cô quay người ôm chặt lấy Lạc Hy, nước mắt không ngừng rơi.
“Cảm ơn cậu... Thật lòng cảm ơn cậu, Lạc Hy.”
Lạc Hy nhẹ vỗ vai bạn, giọng trầm ấm nhưng pha chút nghiêm nghị: “Đừng vội cảm ơn, còn khoản nợ ở công ty nữa. Phải giải quyết xong đã.”
Phó Cảnh khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm: “Anh sẽ báo cảnh sát. Không thể để hai người đó thoát được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT