Lạc Trình nghe theo lời khuyên của Lạc Duy, cố gắng kìm nén cơn giận. Anh bước đến phòng cô, gõ cửa và yêu cầu cô ra ngoài giải thích. Trong phòng, Lạc Hy sợ đến tái mặt. Đây là lần đầu tiên cô thấy Lạc Trình tức giận đến như vậy. Cô nghĩ: “Lần này chắc mình tiêu rồi!”
Hoảng loạn, Lạc Hy vội đến bên giường, kéo lấy tấm mền và nảy ra ý định chạy trốn qua cửa sổ. Phòng cô nằm ở tầng hai, không quá cao, nên cô nghĩ mình có thể trèo xuống được. Nghĩ là làm, cô nhanh chóng cột một góc mền vào lan can, phần còn lại thả xuống, rồi bắt đầu trèo.
Khi leo được đến nửa đường, cô bỗng dưng khựng lại. Dưới ánh đèn đường, Lạc Duy đang đứng dựa vào cột đèn, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người cô.
Lạc Hy chỉ biết khóc không thành tiếng. Tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Phía trên, Lạc Trình gõ cửa hồi lâu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cơn tức giận bùng lên, anh đạp cửa xông vào, thấy cửa sổ mở toang, ánh mắt anh thoáng trầm xuống. Anh bước nhanh đến lan can, phát hiện một góc mền bị buộc lại.
Nhìn xuống, anh thấy cô đang lơ lửng trên tấm mền, trong tình cảnh vô cùng lúng túng. Lạc Trình thoáng sững lại, anh không biết nên bật cười hay tiếp tục giận dữ trước trò trốn chạy vụng về của cô.
 
Lạc Duy bước đến, giơ tay lên, nụ cười nhàn nhạt mà lạnh lùng: “Bé con, nhảy xuống đi. Anh ba sẽ đỡ em.”
Lạc Hy cắn môi, ánh mắt dao động. Cô do dự một thoáng, nhưng rồi, chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô nhắm mắt, buông tay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play