Số chương: 107
Văn án:
Trong bóng tối của lãnh cung, nàng tuyệt vọng uống rượu độc tự vẫn. Nhưng trời xui đất khiến, nàng không chết – lại trọng sinh.
Tô Yên đời này chỉ có một tín niệm duy nhất: Rối loạn cung đình, đoạt lại thân phận, chiếm lấy trái tim quân vương.
Ai bảo rằng gia thế là chỗ dựa đáng tin nhất? Không – thân thể mềm mại như nước, ánh mắt như thiêu đốt mới là vũ khí tối thượng khiến đế vương mê đắm, tâm thần lạc lối...
Trích đoạn 1:
…
Tô Yên mềm nhũn như nước, tưởng chừng tan ra, nhưng lòng lại thanh tỉnh dị thường. Nàng nắm lấy bàn tay đang tàn sát bừa bãi trước ngực, run rẩy đáp: “Là thần thiếp… thần thiếp nghĩ tới long sàng này, đã có bao phi tần cùng Bệ hạ chung giường chung gối. Thần thiếp trong lòng hụt hẫng, nên mới hành động như vậy.”
Khi câu cuối buột miệng thốt ra, Đoạn Chiêu Lăng chợt căng thẳng, như có thứ gì đứt gãy trong lòng. Hắn lập tức bá đạo phong bế đôi môi kiều diễm của nàng lại.
…
Trích đoạn 2:
…
Hắn đan tay nàng, đè nàng xuống, từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt đôi mắt nàng: “Bệnh của trẫm, thái y không chữa được. Trên đời này, chỉ có ngươi là liều thuốc duy nhất.”
Tô Yên ngoảnh mặt, hắn liền cúi xuống, vùi mặt vào cổ nàng.
Nụ hôn lạnh băng rơi xuống, hắn dùng sức, để lại dấu xanh tím trên xương quai xanh.
Tô Yên bị giam cầm, không thể động đậy, đau đớn lẫn lộn.
…
Nhân vật chính: Tô Yên, Đoạn Chiêu Lăng