“Tiểu chủ chớ nên nản lòng, được bệ hạ sủng ái như vậy, sao có thể không ai để tâm?” Hoắc Ngọc vẫn quỳ, đầu cúi thật thấp.
Tô Yên chậm rãi bước vài bước, đôi tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nâng hắn dậy. “Trong lòng bệ hạ là giang sơn xã tắc, là lê dân bá tánh. Ta bất quá chỉ là một cành hoa trong vô số đóa ở hậu cung. Hoa nở hoa tàn, đến lúc tàn lụi, cũng là lúc kết thúc…”
Hoắc Ngọc nghe vậy, cảm xúc trong lòng cuộn trào. Dáng vẻ yếu đuối của nàng tựa như đâm sâu vào tim hắn. Cuối cùng, hắn lấy hết dũng khí, nói: “Tiểu chủ nói vậy chưa hẳn đã đúng. Há chẳng lẽ không có người khác quan tâm tiểu chủ sao?”
Tô Yên rút tay về, khẽ cười ảm đạm. “Còn ai nữa chứ…”
Bình ngọc trong tay áo hắn đã ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể. Hoắc Ngọc đưa tay ra, một đóa ngọc lan trong suốt nằm gọn trong lòng bàn tay. “Vi thần tự biết năng lực nhỏ bé. Nếu tiểu chủ không chê, xin hãy xem đóa ngọc lan này như liều thuốc vi thần kê, giúp tiểu chủ khai thông tâm mạch, xua tan muộn phiền.”
Tay Hoắc Ngọc thon dài, trắng nõn, không giống sự mềm mại rắn rỏi của Ninh Văn Viễn, cũng chẳng giống đôi tay khớp xương rõ ràng của Đoạn Chiêu Lăng. Đôi tay này mang theo hương thuốc nhàn nhạt, như thể quanh năm tiếp xúc với dược liệu.
Tô Yên nhìn đóa ngọc lan trong tay hắn, hồi lâu không động. Hoắc Ngọc thấp thỏm ngẩng lên, bắt gặp nàng khẽ cắn đôi môi hồng, đôi mắt long lanh như nước, thần sắc phức tạp khó tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play