Trong Vĩnh Phúc điện, lúc này đã tụ họp đông đủ các phi tần. Lâm Thanh Thanh và Tô Yên vừa bước tới, liền thấy Mai Thanh, thị nữ thân tín của Diêu Quý nhân, đang quát tháo tiểu tỳ mang chén thuốc, ỷ thế chủ tử mà kiêu ngạo không ai bì.
“Chủ tử thế nào, nô tài cũng y như thế, lời này quả không sai.” Tô Yên ngồi ngay ngắn, giọng điệu nhẹ nhàng. Lâm Thanh Thanh chỉ lặng nhìn vào trong điện, hồi lâu mới đáp: “Diêu Quý nhân từ trước đến nay ỷ vào gia thế hiển hách, ngang ngược kiêu ngạo. Nay lại mang long tự, e là ngay cả Tĩnh Phi cũng phải nhường nàng ba phần. Nghĩ đến dịp sách phong đại điển mồng một tết, nàng mượn thế mẫu bằng tử quý, tất được thiên thời địa lợi. Nhanh thì tấn phong phi vị, chậm cũng đứng hàng cửu tần.”
Tô Yên che tay áo khẽ cười: “Hoàng thượng đăng cơ đã ba năm, hoàng tử tuy chỉ có một, nhưng hậu cung hài tử chết non lại không ít. Mang thai là một chuyện, sinh được hay không lại là chuyện khác.”
Lâm Thanh Thanh rũ mắt, chỉnh lại tà váy, khẽ lắc đầu: “Yên nhi, ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ. Diêu gia không phải người chúng ta có thể chọc.”
Tô Yên mỉm cười: “Lâm tỷ tỷ yên tâm, chẳng cần chúng ta ra tay, đã có kẻ ngồi không yên.” Dứt lời, một tiểu tỳ bước ra nghênh đón: “Lâm Dung Hoa, Tô Uyển Nghi, thỉnh.”
Tử kim huân lư tỏa khói, giường nệm la rèm buông, Vĩnh Phúc điện hoa mỹ lộng lẫy, đúng như phong thái xa hoa của Diêu Quý nhân, quả không uổng danh thế lực cường thịnh của Diêu gia.
“Thai đầu thường phản ứng mạnh, muội muội quen rồi sẽ ổn thôi,” Tĩnh Phi dịu dàng ngồi bên sập, vẫy tay hỏi: “Sao Tôn Thái y đi lâu thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT