Ninh Văn Viễn phụng chỉ tuần tra Dưỡng Tâm Điện, sau khi Tô Yên bị phạt quỳ, hắn lặng lẽ đứng sau gốc cây, ngóng nhìn thân ảnh mảnh mai ấy. Trong lòng hắn là sự không cam tâm, là nỗi đau đớn, là thứ cảm xúc chua xót mà chính hắn cũng không thể diễn tả. Hắn chỉ lặng lẽ bảo vệ nàng từ xa, nàng quỳ bao lâu, hắn liền đứng bấy lâu.
Hắn quỳ một gối, cung kính hành lễ, rồi đưa lên một túi nước da trâu. “Vi thần phụng mệnh Thánh Thượng, bảo vệ Dưỡng Tâm Các, đảm bảo Thái hậu và tiểu chủ bình an.”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, gương mặt tuấn tú, giọng nói trầm bổng, nhưng đôi mắt ấy phủ một tầng sương mù, không còn là Văn Viễn ca ca từng dỗ nàng vui vẻ ở Tô phủ. Nàng cố kìm nỗi lòng, đổi giọng nói: “Ta ở đây vẫn ổn, đa tạ đã phí tâm.”
Ninh Văn Viễn lại đưa túi nước tới gần hơn. “Uống nước không ảnh hưởng đến lòng thành kính của tiểu chủ, nhưng nếu khát mà hại thân, vi thần không thể bẩm báo Thánh Thượng.”
Tang Du nhận túi nước, Tô Yên áp miệng túi, ngửa đầu uống vài ngụm. Cổ nàng khẽ động, Ninh Văn Viễn chỉ cảm thấy lồng ngực như thiêu đốt, nhưng lời quan tâm cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
“Cảm tạ, ta đã khá hơn.” Tô Yên trả lại túi nước, khéo léo lau khóe miệng. Ninh Văn Viễn treo túi nước bên hông, đứng dậy dứt khoát, che giấu sự lưu luyến trong lòng.
“Ninh hữu sứ, ta còn một việc muốn nhờ.” Tô Yên quay lưng, vẫn quỳ, khẽ mở lời. Ninh Văn Viễn lập tức bước đến gần. “Xin tiểu chủ phân phó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play