Văn án
Lưu ý: tác giả dùng từ "mỹ nhân" để chỉ nam chính
Dư Khê xuyên thư, nhập vào một đệ tử tiên môn tư chất tầm thường, chuyên làm vai ác châm ngòi mẫu thuẫn giữa nam nữ chính. Cuối cùng bị ma đạo đoạt xá, hóa thân thành phản diện, chết thảm dưới kiếm của nữ chủ.
Đọc xong cốt truyện, Dư Khê "nằm yên, bỏ cuộc, ăn no chờ chết."
Một ngày nọ, trong lúc vây xem nữ chủ đang rối rắm trong mối tình tay ba, nàng vô tình ngẩng đầu, bắt gặp một mỹ nhân tóc trắng như tuyết, đôi mắt thanh khiết như trăng non.
Người đời truyền rằng, đó chính là sư tổ của tiên môn, là sư tôn của sư tôn - bậc hóa thần đại năng, chỉ còn đợi độ kiếp liền có thể phi thăng.
Vị sư tổ ấy, trong nguyên tác chỉ xuất hiện vài dòng bút tích, nhưng dung mạo tuyệt thế, dịu dàng thiện lương, một cái rũ mi đã nháy mắt bắt mất trái tim nhỏ bé của Dư Khê.
Từ đó, nàng một lòng hướng về sư tổ.
Biết bản thân sớm muộn gì cũng bị cốt truyện giết chết, Dư Khê dứt khoát chủ động xin đi thủ hộ sơn môn cho sư tổ - chỉ cầu một lời khen, một cái xoa đầu.
Nàng dốc lòng chăm sóc sư tổ không nhiễm bụi trần, ngày đêm hộ pháp, chỉ mong người có thể sớm ngày phi thăng, thoát khỏi vũng bùn tiên môn đầy máu tanh và tranh đoạt.
Đáng tiếc, nàng không thể nhìn thấy khoảnh khắc sư tổ phi thăng.
Ngày Dư Khê bị một kiếm xuyên tim, sư tổ phá trận mà đến, ôm lấy thân thể nàng đang đổ gục, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo trắng của người.
Thiên lôi độ kiếp giáng xuống, tiên môn nát tan hơn phân nửa.
Một giấc ngủ dậy, Dư Khê phát hiện mình lại quay về thế giới xuyên thư.
Nghe đồn hôm đó sư tổ độ kiếp thất bại, tẩu hỏa nhập ma, bị các trưởng lão tiên môn hợp lực phong ấn dưới thâm cốc, đợi ngày tế trời, tan hồn mất xác.
Đêm ấy, Dư Khê nhảy xuống thâm cốc. Nàng thấy sư tổ bị trấn áp trong trận pháp, mái tóc trắng rũ rượi, ánh mắt đỏ ngầu, như một đoá hoa sắp tàn trong đêm trăng tịch mịch, yếu ớt mà lạnh lẽo.
Không chút do dự, nàng phá trận, chém xiềng xích, rồi cõng người rời đi.
Cướp được mỹ nhân về, từ nay vai ác liền thật sự trở thành vai ác.
Nghe đồn, nghịch đồ Dư Khê cấu kết ma đạo, làm ô uế sư tổ là Hành Vu chân quân, tội nghiệt tày trời, trở thành đại ác nhân nổi danh Tu Tiên giới.
Nữ ma đầu Dư Khê lúc này lại đang rúc vào lòng mỹ nhân, tủi thân thủ thỉ:
"Sư tổ, bọn họ nói ta đại nghịch bất đạo..."
Mỹ nhân thở dài, thanh âm như gió xuân:
"Giúp ta vượt qua nạn, không phải lỗi của nàng."
Người vuốt ve mái tóc thiếu nữ, sợi tóc vấn vương đầu ngón tay, như đang níu kéo ký ức đã qua, khiến lòng cũng chộn rộn theo.
Lưu ý:
Nữ chính ban đầu nằm bẹp, sau đó trưởng thành rồi hoá nữ ma đầu chân chính.
Nam chủ ban đầu là thánh nhân, sau đó hắc hóa, bộc phát tính cách điên phê, sinh đủ loại tà niệm với nữ chính.
Tuyến tình cảm là trung tâm, lấy nữ chính làm chủ đạo.
Nam nữ chính cách biệt tuổi tác hơn hai trăm năm.
P/S: Vì thích truyện này nên mình tự edit để đọc, có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không hợp văn phong thì có thể quay đi.