“Không có gì,” Dư Khê cười cười, thần sắc lộ ra vài phần nghiêm túc, “ta thấy đầu giường của sư tổ có treo một khối ngọc quyết, liền nghĩ nếu người yêu thích ngọc, về sau nếu ta có cơ duyên gặp được ngọc tốt, ắt sẽ lưu lại, mang đến dâng tặng.”
Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, trong lòng ẩn một tia kích động. Phàm là việc có liên quan đến sư tổ, nàng đều muốn biết càng nhiều càng tốt.
Hành Vu khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng lại nơi đầu giường, thấp giọng nói:
“Ta cũng không phải đặc biệt yêu thích ngọc thạch.”
Nói xong, hắn đưa tay tháo xuống tơ hồng trên đầu giường, lấy khối ngọc quyết trong đó ra, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Hắn ngưng thần nhìn ngọc, tựa như đắm chìm vào hồi ức xa xăm. Hồi lâu sau mới thì thầm:
“Đây là ân nhân cứu mạng năm xưa tặng cho ta. Từ đó về sau, ta vẫn mang theo bên mình, coi như bùa hộ mệnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play