Trời trong nắng sáng, núi non tĩnh lặng, chẳng chút gió lay.
Theo mặt trời dần cao, quảng trường trước chính điện Thanh Nguyên Tông đã tụ tập đông đảo đệ tử, người người ngẩng đầu nhìn vào danh sách nhiệm vụ dán trên tường đá.
Thanh Nguyên Tông cứ mỗi đoạn thời gian đều phân phó các loại nhiệm vụ cho đệ tử trong môn. Lớn thì trừ yêu trấn tà nơi núi sâu, xa thì vượt thác hái linh thảo; nhỏ thì quét tước đại điện, sửa sang Tàng Thư Các.
Các nhiệm vụ gian nan đường xa thường do nội môn đệ tử tu vi cao, năng lực mạnh tiếp nhận; ngoại môn đệ tử như Dư Khê, phần nhiều chỉ có thể tranh nhau chút việc vụn vặt.
Thân là ngoại môn đệ tử, Dư Khê hiểu rõ phận mình, ngoan ngoãn đứng ở ngoài vòng, đợi nhóm nội môn đệ tử phía trước chọn xong nhiệm vụ rồi mới chậm rãi bước tới.
Những nhiệm vụ có thể giúp tăng tu vi, hoặc thù lao phong phú, đều sớm bị người đoạt lấy. Thậm chí có không ít kẻ vì chậm một bước, tiếc nuối không được như nguyện mà nảy sinh tranh chấp lời qua tiếng lại.
Dư Khê chẳng nóng vội, càng không có tâm ganh đua với người.
Nàng thong thả nhìn qua danh sách, ánh mắt liền rơi vào một dòng ghi chú vắng vẻ không ai ngó tới:
"Canh giữ núi ba tháng - Nhàn Nguyệt Phong"
Tuy thù lao không thấp nhưng vì nhiệm vụ tiêu hao thời gian, nội dung lại khô khan nhàm chán nên không ai chủ động lựa chọn.
Dư Khê nhìn thấy, lại như nhặt được vàng, hai mắt sáng rỡ. Nàng lập tức chen ra khỏi đám người, bước đến trước mặt vị sư huynh phụ trách phân phát nhiệm vụ, cao giọng:
“Thỉnh sư huynh cho ta nhận nhiệm vụ canh giữ núi ở Nhàn Nguyệt Phong.”
Sư huynh quay đầu liếc nhìn danh sách trên vách, ôn hòa nhắc nhở:
“Nhiệm vụ này kéo dài ba tháng, trong thời gian ấy, ngươi phải đảm bảo không có người tự tiện đặt chân lên Nhàn Nguyệt Phong, nếu không có lệnh cũng không được tự ý rời đi.”
Dư Khê gật đầu liên tục:
“Ta hiểu rõ.”
Thấy nàng kiên quyết, sư huynh mới cầm bút ghi tên nàng vào danh sách, đồng thời nói thêm:
“Nhiệm vụ dài ngày, thù lao sẽ phát trước một nửa.”
“Đa tạ sư huynh.”
Dư Khê vươn hai tay đón lấy túi linh thạch sư huynh trao cho, nhanh chóng cất vào trong áo.
Nhiệm vụ đã nắm trong tay, nàng hài lòng rời khỏi quảng trường.
Vài ngày trước, Dư Khê ngoài ý muốn xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu chân, trở thành nữ phụ ác độc trong truyện. Theo mạch cốt truyện, chẳng bao lâu sau nàng sẽ bị ma đạo đoạt xá, hóa thành đại phản diện, cuối cùng bị nữ chính một kiếm đâm chết.
Tính qua tính lại, mạng nhỏ chỉ còn vỏn vẹn ba tháng.
Biết rõ kết cục không thể tránh, Dư Khê dứt khoát nằm yên mặc số mệnh, an phận chờ chết.
Vì vậy, nàng cố ý chọn nhiệm vụ canh giữ núi, rời xa trung tâm cốt truyện, tìm nơi thanh tĩnh mà hưởng ba tháng cuối cùng tiêu dao tự tại.
Nàng nhẹ nhàng bước về học xá, thu dọn tay nải, hướng đến rừng sâu phía sau núi mà đi.
Giữa trưa, mặt trời cao chiếu xuống, ánh nắng xuyên qua kẽ lá trong rừng, từng tia từng tia đọng trên thảm cỏ dưới tán cây, sắc vàng nhàn nhạt lay động theo gió.
Đi không bao lâu, nàng đã đứng trước chân núi Nhàn Nguyệt Phong.
Đỉnh núi này thoạt nhìn dốc đứng hiểm trở, dù là ngày nắng, ngẩng đầu cũng chỉ thấy vách đá lờ mờ trong sương mù.
“Chẳng lẽ là núi hoang?”
Nàng nghĩ như thế nhưng rồi lại phủ định - tông môn sao có thể an bài đệ tử đi canh giữ một ngọn núi hoang không người lui tới?
Nàng ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhớ lại lúc mới đến nơi đây, có nghe các nữ tu đồng môn đàm luận - đỉnh Nhàn Nguyệt Phong có một vị sư tổ đức cao vọng trọng tọa trấn. Người ấy là tu sĩ trẻ tuổi nhất từ xưa tới nay của Thanh Nguyên Tông, đã đạt đến cảnh giới hóa thần.
Mặc dù “trẻ tuổi nhất” cũng đã hơn ba trăm tuổi.
Trong đầu Dư Khê hiện lên một gương mặt tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, thần thái hoà ái, bất giác nàng bật cười.
Hóa ra nhiệm vụ nàng tiếp nhận là thủ hộ cho một vị lão sư tổ.
Như thế cũng tốt. Ít nhất có thể an nhàn, không bị cuốn vào lằn ranh nhân duyên cẩu huyết giữa nam nữ chính trong truyện, càng không sợ vạ lây vô cớ.
Nghỉ ngơi chốc lát, nàng bắt đầu leo núi. Lúc đến lưng chừng, đường mòn dần biến mất, chỉ còn những phiến đá lởm chởm.
Ngay tại nơi đường mòn ngừng lại, đột ngột xuất hiện một gian nhà gỗ nhỏ.
“Nơi ở cho người canh núi?”
Dư Khê lẩm bẩm, cất bước tiến tới.
Đẩy cửa vào, gian phòng hiện ra trước mắt tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ, bên trong thoang thoảng hương gỗ nhàn nhạt, như đã lâu không người trú ngụ nhưng vẫn được dọn dẹp kỹ lưỡng.
Nàng hít sâu một hơi, đóng cửa lại, đảo mắt nhìn quanh rồi nhanh chân bước đến mép giường, ném tay nải lên đó, lập tức nằm vật xuống, thoải mái thở dài một hơi:
“Có phòng riêng để ở, lại được lĩnh thù lao, nhiệm vụ này thật quá hoàn hảo."
Tìm một tư thế dễ chịu, nàng nhắm mắt lại, thả mình trong tiếng côn trùng râm ran và chim hót xa xa, chậm rãi thiếp đi trong yên bình.