Vốn định nghỉ ngơi chốc lát, ai ngờ khi mở mắt ra, trời đã chìm trong màn đêm.
Dư Khê khẽ rùng mình, hắt hơi một cái. Nàng mơ màng bước xuống giường, ánh mắt vô thức hướng ra khung cửa sổ đang khép hờ. Ngoài kia, rừng sâu rậm rạp, mây mù trắng xóa giăng phủ như tơ lụa, ánh sáng mờ ảo của đom đóm lập lòe như sao sa, khiến cảnh sắc trông hệt như tiên cảnh.
“Sao lại có sương mù thế này?”
Ánh trăng bị lọc bởi tầng tầng lớp lớp lá cây, Dư Khê nhíu mày nghi hoặc, sau cùng vẫn khép cửa sổ lại, xoay người rời phòng.
Vừa bước ra khỏi nhà gỗ, sương mù dày đặc tức thì vây lấy thân hình nhỏ bé của nàng.
Dư Khê tò mò đảo mắt bốn phía, chợt phát hiện nơi chân núi xa xa sương mù cuồn cuộn nhất. Nàng chăm chú nhìn kỹ mới nhận ra nơi ấy không phải mây mù tụ lại, mà là một luồng sương dường như từ đỉnh núi tuôn xuống như suối chảy.
Nàng men theo hướng đó bước tới, chẳng bao lâu đã đến nơi sương dày đặc tuôn trào. Đến gần mới nhận ra...
Bên dưới luồng sương ấy, ẩn hiện một con đường quanh co dẫn lên đỉnh núi.
Dư Khê thoáng do dự rồi khẽ nhíu mày: “Giữa đêm khuya còn leo núi làm gì, thật phiền.”
Vừa lẩm bẩm, nàng vừa xoay người định trở về nhà gỗ tiếp tục nghỉ ngơi. Nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng rung cánh nhẹ nhàng, như có như không, tựa âm thanh huyền ảo đến từ cõi mộng.
Tiếng động ấy nhanh chóng áp sát, một vầng sáng nhạt màu xanh lam lấp lánh tiến vào tầm mắt nàng - là một con bướm đang bay lượn.
Nói đúng hơn là một con bướm hoàn toàn trong suốt, lấp lánh ánh sáng lam, hệt như được điêu khắc từ thủy tinh.
“Thật xinh đẹp.” Dư Khê không kìm được buột miệng cảm thán.
Nàng chưa từng thấy loài bướm nào đẹp đến thế. Nếu có thể bắt nó về thả trong phòng thì hẳn là vô cùng thú vị.
Con bướm bay lượn nhè nhẹ trước mặt nàng, chớp cánh chậm rãi như đang chờ đợi. Dư Khê nhìn thời cơ, nhẹ nhàng đưa tay định bắt lấy, nhưng bướm thoắt cái đã tránh khỏi, bay về phía sau lưng nàng.
Dư Khê hụt tay, vội quay người lại đuổi theo hướng bướm bay.
Con bướm trong suốt khó bắt hơn loài thường nhiều, Dư Khê vừa đuổi vừa phóng theo, lúc dừng lại mới chợt phát hiện bản thân đã đặt chân lên bậc đá dẫn lên đỉnh núi từ lúc nào.
Sương mù lay động vạt váy, nàng thử lui khỏi bậc đá một bước. Quả nhiên con bướm đang bay phía trước cũng theo đó vòng lại, rồi gần nàng hơn chút nữa.
Nó đang dẫn đường?
Khóe môi thiếu nữ khẽ cong, nở nụ cười hứng thú. Nàng vươn tay, hướng con bướm hỏi: “Ngươi muốn ta theo lên núi sao?”
Con bướm bay vòng vòng, dường như đáp lại rồi tiến sát thêm vài phần.
Dư Khê ngẩng đầu nhìn đỉnh Nhàn Nguyệt Phong chìm trong bóng đêm, thầm nghĩ: “Ta vốn đến để canh giữ núi, lẽ ra không nên kinh động sư tổ tu hành… nhưng con bướm này rõ ràng là linh vật, lại cố ý dẫn ta lên. Chẳng lẽ là sư tổ muốn gặp ta?”
Trong nguyên tác chỉ nhắc đến vị sư tổ này sơ lược vài câu, nhưng nàng biết, người này chính là trụ cột của Thanh Nguyên Tông, một lòng hướng đạo, tính tình dịu dàng thiện lương.
Nếu có thể được sư tổ ưu ái, biết đâu ba tháng còn lại của nàng sẽ trôi qua dễ chịu hơn.
Nghĩ vậy, nàng không do dự bước lên bậc đá.
Đường núi quanh co như rắn, sương mù như ánh trăng tan chảy, chậm rãi trôi xuôi theo gió.
Leo đến đỉnh núi, xuyên qua một rặng rừng nhỏ, trước mắt bỗng rộng mở.
Một biển hoa u lam rộng lớn trải dài, gió đêm lay động, từng cánh hoa dập dờn như sóng. Ở trung tâm biển hoa, một gian tịnh xá lặng lẽ tọa lạc - đó là nơi cư ngụ của sư tổ.
Dư Khê theo sau con bướm tiến vào biển hoa, từ xa đã thấy một thân ảnh đưa lưng về phía nàng, từ giữa ngàn hoa mà đứng dậy.
Con bướm trong suốt bay về phía người nọ, đậu nhẹ lên vai hắn. Dư Khê bị hấp dẫn, vô thức bước gần hai bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào người có dáng lưng thẳng, tóc dài trắng như tuyết ấy.
Sư tổ?
Nàng còn đang do dự không biết phải hành lễ thế nào, thì người kia khẽ động đậy, dịu giọng hỏi: “Ai?”
Thanh âm ấy ôn hòa trong trẻo, khác xa với tưởng tượng nàng về một vị lão giả tuổi cao.
Chạm mặt cao nhân rồi!
Dư Khê vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Đồ tôn không cố ý xâm phạm, mong sư tổ trách phạt.”
Người nọ xoay người lại, tiếng bước chân chậm rãi tiến đến gần nàng: “Ngươi là ai?”
“Vãn bối Dư Khê, mới lĩnh nhiệm vụ cạnh giữ Nhàn Nguyệt Phong.”
Nàng cúi đầu, chỉ thấy ánh sáng u lam phản chiếu quanh thân, từng đóa hoa trong suốt như pha lê lay động dưới bóng đêm.
“Đứng dậy đi.” Nam nhân lại lên tiếng, kéo nàng về thực tại.
“Đa tạ sư tổ.” Dư Khê ngẩng đầu, lén nhìn người trước mặt.
Tóc dài tuyết trắng, da thịt như bạch ngọc, y phục màu thủy lam nhàn nhạt, khí chất quanh thân thanh đạm, thoạt nhìn như thần thánh không thể xâm phạm. Dưới ánh trăng và sương mù, người ấy tựa tiên nhân từ trong họa bước ra.
Một gương mặt tuyệt mỹ khiến nàng không thể rời mắt, ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng tựa cánh anh đào, hoàn toàn khiến tim nàng rối loạn.
Thật đẹp.
Dư Khê bất giác nuốt nước bọt, mặt nóng ran, tim đập thình thịch.
Nàng ngẩn ngơ nhìn mãi không thôi, đến khi nam nhân phát hiện ánh mắt nàng rồi giật mình quay mặt đi, nàng cũng hoảng hốt nghiêng đầu, lén thở ra một hơi.
Dư Khê mím môi, nghe sư tổ không trách phạt, càng tin chắc người ôn hòa khoan dung, liền đánh bạo lên tiếng:
“Sư tổ, xin hỏi đây là loài hoa gì?”
Nam nhân đáp nhàn nhạt: “Giải Ưu Thảo. Gieo trồng đã hai trăm năm, vốn không biến hóa, chẳng rõ vì sao gần đây nở hoa đồng loạt.”
“Vậy còn con bướm kia thì sao?”
“Hẳn là hoa linh ngưng tụ thành.”
Nam nhân đưa tay ra, con bướm như cảm ứng mà bay lên đầu ngón tay hắn, rồi theo cử động của người ấy đáp nhẹ xuống một cánh hoa, dần tan vào quầng sáng u lam.
Thì ra là hoa linh dẫn nàng đến, không phải sư tổ triệu kiến.
Cũng đúng, nhân vật như sư tổ, làm gì để tâm đến một kẻ như nàng.
Dư Khê âm thầm hụt hẫng, chỉ dám len lén nhìn người nọ thêm mấy lần. Nam nhân cúi đầu nhìn hoa, ánh mắt dịu dàng như nước, thâm tình như ánh trăng vỗ về nhân thế, khiến lòng nàng càng thêm xao động.
Nàng chần chừ không nỡ rời đi, lại chẳng biết nên viện cớ gì.
Dường như đoán được tâm ý nàng, nam nhân mỉm cười quay lại: “Đã đến đây, sao không cùng ta uống chén trà nhỏ?”
“Vâng… vâng…”
Dư Khê ngơ ngác đáp, trong lòng nở hoa, hân hoan cuồn cuộn.
Gió đêm khẽ thổi, hương hoa u lam tràn ngập khắp nơi, quấn lấy tâm can thiếu nữ.