Nam nhân đi trước, bước chân nhẹ nhàng, không vội không gấp, tựa như gió xuân phất qua mặt hồ, không khơi lên chút dao động.
Dư Khê điểm mũi chân, cẩn trọng theo sau, ánh mắt không tự chủ mà rơi lên mái tóc trắng dài buông sau lưng hắn. Dù đây là thế giới tu chân trong sách nhưng tóc trắng như tuyết, sáng rỡ như vậy cũng vô cùng hiếm thấy. Mái tóc ấy vừa dài vừa mềm, theo từng cử động mà khẽ lay, như lụa là trơn mượt, như ánh trăng mông lung đêm nay.
Ánh mắt nàng dọc theo mái tóc mà hạ xuống, chỉ thấy nơi hắn đi qua như tạo thành một con đường giữa biển hoa, hoa cỏ không hề dính thân, chỉ có vạt áo khẽ phất qua từng đóa, mang đi chút hương nhè nhẹ.
Dư Khê nhìn cánh hoa bị gió nhẹ dắt theo trên vạt áo sư tổ, lòng khẽ động, nàng cắn môi, lặng lẽ vươn ngón tay, cách một tầng không khí mà vẽ vời theo nếp áo.
Người đẹp như tranh, ánh trăng sáng tỏ, hoa cũng trở nên dịu dàng.
Mộng cảnh như thực.
Thật muốn chạm vào một chút.
Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, ngón tay vẽ vài cái liền nhanh chóng thu về, sợ sư tổ thấy được hành vi thất lễ, xem nàng là kẻ không biết tôn sư trọng đạo.
Xuyên qua biển hoa, hai người đến trước viện, con đường lát đá hiện ra dưới chân.
Thiếu nữ bước nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn người trước mặt. Mỗi lần nam nhân khẽ xoay đầu, nàng lập tức đứng thẳng, thần thái cũng đoan trang hơn nhiều.
Nam nhân như nhận ra, nhẹ giọng hỏi:
“Ta chưa từng gọi người canh núi. Kẻ phái ngươi đến có từng nói nguyên do không?”
Dư Khê vẫn còn chìm trong âm thanh dịu dàng từ tính kia, vội đáp:
“Không có. Sư huynh chỉ dặn không cho người khác lên núi, chắc là sợ có kẻ quấy rầy sư tổ thanh tu…”
Nói rồi mới nhận ra điểm không ổn.
Nàng được giao nhiệm vụ là không để ai lên núi, mà nay chính nàng lại lên, chẳng phải là quấy rầy sư tổ hay sao?
Nhìn bóng lưng trước mắt, tuy chẳng thấy rõ mặt, nhưng sư tổ không hề tỏ vẻ không vui, trái lại còn mời nàng vào uống trà. Tựa như trưởng bối thương yêu vãn bối, biết đâu sư tổ cũng vì nàng đến mà vui lòng?
Dư Khê nhanh chóng bỏ đi lo lắng trong lòng. Không thấy sư tổ nhắc lại chuyện cũ, nàng liền chủ động hỏi:
“Sư tổ một mình ở nơi này không thấy cô quạnh sao?”
Nam nhân hơi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa đáp:
“Đã quen rồi. Ngày thường tu luyện, ngộ đạo, thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay.”
Lời hắn nhẹ nhàng như suối chảy qua tai, khiến tinh thần nàng thư thái vô cùng.
Dư Khê không nén được nụ cười, nói ngọt ngào:
“Tiếc là linh căn ta kém, không lên nổi Trúc Cơ, nếu không nhất định xin sư tổ chỉ dạy một phen.”
Nghe thế, nam nhân bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi đã không thể lên Trúc Cơ, sao lại vào Thanh Nguyên Tông?”
Vấn đề này… nàng cũng chẳng rõ.
Vốn là một nhân vật không có thiết lập rõ ràng, quá khứ mơ hồ.
Dư Khê xấu hổ nhìn trời, rồi quay đầu cười đáp:
“Người nhà nói thân thể ta yếu, bảo ta vào đây tu thân dưỡng tính.”
Nam nhân gật đầu:
“Thì ra là thế.”
Hắn không hỏi thêm nữa, Dư Khê âm thầm thở phào, trong lòng lại dâng chút bất mãn. Với thân phận nhỏ nhoi như nàng, muốn cùng sư tổ trò chuyện thật không dễ.
Phải càng nỗ lực, càng chủ động hơn.
Bước vào Nhàn Nguyệt viện, nàng tò mò nhìn quanh. Ba phía tiền viện đều có phòng, hành lang dài nối liền quanh mái hiên, duy chỉ phương Bắc có một cửa vòm thông ra hậu viện.
Đình viện đơn sơ mà tĩnh mịch. Từ xa nhìn qua cổng vòm cũng không thấy cảnh hậu viện. Dư Khê ngoan ngoãn theo sư tổ vào khách thất phía trước. Thính thất rộng rãi nhưng trống trải, chỉ có một chân đèn cắm nến nơi cửa sổ tỏa ra ánh sáng mờ.
Nam nhân ngồi xuống bên bàn, tay khẽ nâng, ý bảo nàng cũng ngồi.
Dư Khê chậm rãi ngồi xuống, thấy sư tổ hơi nâng tay, lò bên bàn liền tự bốc lửa. Hắn ung dung chuẩn bị trà, mỗi động tác đều như họa, khiến Dư Khê không thể rời mắt.
Đây là phong thái của tu sĩ hóa thần sao? Chỉ một cử động cũng toát ra khí tức xuất trần.
So với hắn, người trong Thanh Nguyên Tông nàng từng gặp, kể cả chính nàng, đều chẳng khác gì phàm nhân.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, nàng thu ánh mắt, rũ mắt hỏi:
“Đồ tôn ngu muội, chưa biết danh hào của sư tổ là gì.”
Nam nhân nhìn nàng, mỉm cười đáp:
“Đạo hào, Hành Vu.”
Hành Vu... Thật êm tai.
Dư Khê ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt Hành Vu. Trong khoảnh khắc ấy, nàng thấy ánh mắt hắn dịu dàng, trong sáng như sắc hổ phách, ánh lên ngọn nến lay động.
Mỹ lệ đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Không biết lấy can đảm từ đâu, nàng ngây ngốc nhìn hắn không rời, cho đến khi Hành Vu nhẹ rũ mắt, rót nước vào ấm, tiếng nước chảy phá tan yên lặng ngắn ngủi.
Hành Vu rót trà, đưa đến trước mặt nàng, dịu dàng hỏi:
“Dư Khê là tên thật của ngươi?”
“Vâng.” Nghe hắn gọi tên mình, tim nàng như nhảy nhót, vô thức siết chặt vạt váy.
Một lát sau, Hành Vu nghiêng người, rót cho nàng một chén trà.
Dư Khê thẹn thùng nói nhỏ:
“Tạ sư tổ.”
Rồi nâng chén trà uống một ngụm.
Trà nóng lan vào cổ họng, toàn thân ấm lên. Dư Khê càng thêm phân chấn, bèn kể:
“Khi ta đến núi ban ngày, không thấy đường. Đến đêm sương phủ mới thấy có lối, lại có hoa linh dẫn, còn tưởng là sư tổ muốn gọi ta lên…”
Nói xong, nàng ngượng ngùng sờ má.
Hành Vu khẽ ngồi thẳng, tóc dài rũ bên tai được vuốt ra sau, giọng ôn hòa giải thích:
“Tối nay Giải Ưu hoa nở, ta không rõ nguyên do nên ra ngoài xem xét, nhất thời lơi lỏng kết giới.”
“Thì ra là vậy…” Dư Khê gật đầu, vẻ mặt ngây thơ. Với tu vi nửa vời của nàng, làm sao hiểu nổi năng lực và cảnh giới của sư tổ?
Nàng chỉ biết một điều - nàng thích khí chất và tướng mạo của sư tổ. Chỉ cần nhìn thấy hắn, nghe giọng hắn, lòng nàng đã tràn đầy niềm vui.