Trong khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Dư Khê chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Vì cớ gì sư tổ vẫn luôn đứng nơi này?

Nghe nói ngày thường sư tổ một lòng tu hành, chuyên chú tọa thiền tụng kinh, chưa từng vì chuyện phàm tục mà phân tâm. Vì sao giờ phút này lại đứng đây, như thể chờ đợi nàng từ trước?

Vừa bước vào cửa đã trông thấy hắn, giống như hắn đã chờ ở nơi đó từ lâu.

Sư tổ quả là một người ôn hòa.

Người ôn hòa, lòng dạ thường dễ mềm yếu.

“Trời đổ mưa thật lớn, thời tiết cũng trở lạnh,” nàng khẽ chuyển ánh mắt, thì thầm, “Sợ đến lúc ta quay về, phòng ốc cũng đã thấm ướt mất rồi.”

Chưa dứt lời, Hành Vu nhẹ giọng bảo:
“Trong viện còn phòng trống, ngươi tạm trú tại đó một đêm.”

Ánh mắt Dư Khê sáng bừng, cúi đầu vui mừng trong lòng, trên mặt lại nhanh chóng thu liễm cảm xúc, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng:

“Liệu có làm phiền sư tổ không? Như thế... có trái với quy củ tông môn?”

“Không sao.” Hành Vu mỉm cười nhàn nhạt.

“Đa tạ sư tổ.” Dư Khê cúi người hành lễ đầy cung kính.

Hành Vu đưa tay chỉ phương hướng phòng khách. Thiếu nữ liền vui vẻ rời đi, men theo hành lang dài để tới nơi ở mới.

Nàng bước đi khi nhẹ nhàng, có lúc lại tung tăng nhảy nhót. Làn váy lay động trong gió mưa, dù mặc trên người đạo bào Thanh Nguyên Tông đồng nhất nhưng vẫn khó giấu dáng vẻ linh động dưới lớp vải.

Nhìn theo bóng thiếu nữ khuất dần nơi hành lang, Hành Vu hơi cau mày, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, nhớ lại lời nàng vừa nói, ánh mắt dần dần dịu đi.

Phía sau chợt hiện lên một tia sáng, kiếm linh len lén ló đầu ra, nhỏ giọng thì thầm:

“Chân quân, nữ đệ tử kia... rõ ràng họ Tạ.”

Hành Vu nghiêng người:
“Ngươi biết rõ danh tính nàng?”

“Không rõ, nhưng chắc chắn không phải họ Dư.” Kiếm linh nói, ngữ khí đầy hiềm nghi, “Ta đã hỏi qua nhiều người, họ đều nói nàng vốn là người Tạ gia, có quan hệ thân thích với đại đệ tử Tạ Ngạn dưới trướng Thương Hoa đạo quân. Nàng vào Thanh Nguyên Tông chẳng phải vì dưỡng bệnh mà vì si mê Tạ Ngạn, theo đuổi hắn nên mới nhập môn.”

Hành Vu khẽ nói:

“Vậy vì sao nàng không tìm Tạ Ngạn mà lại tới chỗ ta?”

Kiếm linh lượn lờ trong không trung, lộ vẻ giận dữ nhìn về phía phòng khách:

“Nàng nhất định có quỷ kế."

“Đừng sinh lòng nghi ngờ.” Hành Vu giơ tay vỗ chuôi kiếm, cắt ngang lời nó.

“Nhưng dạo này là thời điểm then chốt để ngài đột phá cảnh giới. Ngay cả Thương Hoa đạo quân mà ngài cũng không gặp, sao lại lưu một đệ tử ngoại môn ở đây?” Kiếm linh sốt ruột, “Ta thấy nàng da mặt dày, lời nói lại nhiều. Nếu cứ bám mãi không đi, chẳng phải phá hỏng thanh tịnh của ngài sao?”

“Vạn sự đều có số, đừng vội luận bàn.” Hành Vu lại vỗ nhẹ chuôi kiếm. Kiếm linh đang làu bàu liền ngậm miệng.

Hành Vu phất nhẹ tay áo, chậm rãi đi về hướng hậu viện, để lại kiếm linh đứng một mình tại chỗ.

Đêm khuya buông xuống. Dư Khê sau khi thu xếp xong gian phòng khách, quét tước sạch sẽ, trải lại chăn đệm, lại lấy y phục trong bọc ra sắp xếp ngay ngắn trong tủ.

So với phòng gỗ nơi sườn núi thì phòng này tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, lại không sợ mưa dột gió lùa.

Điều quan trọng hơn cả là nàng và sư tổ giờ đây chỉ cách nhau một khoảng gần, không cần vượt núi mà đã có thể trông thấy người.

Nàng ngồi nơi mép giường, tâm tình kích động mãi chẳng yên.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa dần ngớt. Dư Khê quyết định ra ngoài dạo bước, làm quen cảnh vật.

Khi nàng bước ra, trời đã tối. Trong đình viện, vài ngọn đèn đá lặng lẽ sáng lên, chiếu rọi tới cổng vòm hậu viện, tỏa ra một quầng sáng trắng nhàn nhạt.

Bị ánh sáng hấp dẫn, nàng tiến về phía cổng vòm.

Bên trong là hành lang gỗ đặt trên mặt hồ, kéo dài thẳng tới cuối hậu viện. Nơi đây không có tường bao, liền với đỉnh núi và hồ nước, hòa thành một thể.

Dưới màn mưa đêm, hoa giải ưu đã rũ mình cúi đầu, chẳng còn vẻ rực rỡ như hôm nàng mới đến.

Cuối hành lang là một thủy tạ lặng lẽ, mành lụa trắng lay động trong gió như ánh trăng làm đảo loạn, sương mù phiêu đãng.

Nam tử vận bạch y an tọa giữa thủy tạ, mắt khép hờ, hô hấp ổn định, giữ nguyên tư thế đả tọa, như tượng đá không nhiễm trần tục.

Cách thủy tạ một đoạn dài, Dư Khê vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh người ấy toát ra ánh sáng dịu dàng, nơi đêm mưa không trăng không sao, hắn lại một vầng trăng sáng thanh lãnh cô độc.

Thình thịch... thình thịch...

Vừa thấy người, tim nàng liền đập loạn không ngừng. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, ngăn mình không thất thanh gọi lớn.

Người ấy... quá mức hoàn mỹ.

Chỉ cần nhìn hắn, dường như cũng đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng nàng.

Gió đêm ẩm lạnh phả lên thân ảnh đơn bạc kia. Áo mỏng bị thấm nước, phất phơ theo từng đợt gió.

Thật muốn khoác thêm áo cho người...

“Ê! Ngươi đang nhìn gì thế?!”

Một tiếng quát vang lên phía sau. Dư Khê giật mình run lên, quay lại liền thấy kiếm linh. Nàng lập tức ôm lấy nó, cùng nhau trốn ra sau cột hành lang.

Không biết che nơi nào mới bịt được miệng nó, nàng chỉ ra hiệu “suỵt" bảo nó im lặng.

Kiếm linh không để yên, nghiêm nghị nói:

“Ngươi lén lút như vậy, chẳng lẽ đang dòm trộm chân quân?”

“Ta chỉ vô tình đi ngang qua, nhìn thoáng thôi, có làm gì đâu." Dư Khê phản bác.

“Chân quân là ai mà để ngươi muốn nhìn là nhìn?”

Kiếm linh thoát khỏi tay nàng, bay lượn giữa không trung, cao cao tại thượng mà nói:

“Đừng tưởng được vài phần ân huệ liền mơ cao. Chân quân sớm đã không thu đồ đệ. Chỉ vài tháng nữa vượt qua thiên kiếp, ngài sẽ thành tiên. Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi, nên biết vị trí của mình."

“…”

Dư Khê khẽ nhíu mày.

Kiếm linh này thực sự là theo sư tổ tu hành? Sao lại kiêu căng, ngang ngược, chẳng có điểm nào giống sư tổ.

Nàng thở dài, coi nó như tiểu hài tử, ôn hòa đáp:

“Ta vốn không cầu được làm đệ tử ngài.”

“Vậy ngươi muốn gì?” Kiếm linh cảnh giác, “Chẳng lẽ ngươi đến trộm bảo vật? Ta không giúp ngươi đâu."

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Dư Khê vẫy tay, xua nó qua một bên.

Nàng nghiêng mình, ánh mắt lại bất giác dừng trên thân ảnh sư tổ đang tĩnh tọa.

Chỉ cần nhìn thấy người, tâm nàng liền tĩnh lại.

Thiếu nữ ửng hồng đôi má, ánh mắt như sắp tan chảy thành nước, đắm đuối dõi theo Hành Vu chân quân hoàn mỹ không tì vết.

Kiếm linh nhìn nàng, lại nhìn sư tổ, chợt nhớ đến tin đồn nàng từ bỏ việc si mê Tạ Ngạn mà tới Nhàn Nguyệt Phong, giờ cố ý tiếp cận chân quân...

Nó do dự một chút, thấp giọng hỏi:

“Ngươi... chẳng lẽ... thích chân quân?”

“Ừ. Thích.”

Dư Khê không chút do dự đáp. Nói ra rồi, môi lại nở nụ cười ngọt ngào.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play