Núi non xanh biếc bị mưa lớn gột rửa, nước mưa hội tụ nơi sườn núi, theo đường núi chảy cuồn cuộn xuống chân.

Phía trước căn nhà gỗ, Dư Khê một tay cầm dù, một tay đeo tay nải lên vai, đưa tay chọc vào thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng tò mò:

“Ngươi biết nói chuyện?”

“Thật là thiển cận." Thanh kiếm nghiêng mình tránh né nàng chạm vào, giọng mang theo vẻ khinh thường, “Bổn kiếm là kiếm linh, từng theo chân quân tu luyện nhiều năm, sao lại không thể mở miệng?”

“Ngươi là bội kiếm của sư tổ?” Dư Khê chớp mắt, khó mà đem thanh kiếm bình phàm này liên hệ với vị sư tổ cao nhã tuyệt mỹ trong lòng nàng.

Kiếm linh trầm mặc hồi lâu, rồi nhỏ giọng đáp: “Từng là.”

“Ồ?” Nghe giọng nó không còn kiêu ngạo như trước, Dư Khê bật cười hỏi tiếp: “Đã từng là bội kiếm, vậy bây giờ là gì?”

Kiếm linh bỗng lắc lư dữ dội như bị giẫm trúng đuôi, giọng kích động: “Ngươi là một tiểu đệ tử ngoại môn, bổn kiếm vì cớ gì phải trả lời ngươi."

Nếu nó có tay chân, nhất định đã giơ vuốt đe dọa nàng.

Tiếc là nó chẳng phải yêu thú, cũng chẳng có tứ chi, lắc lư kiểu gì thì vỏ kiếm vẫn không lỏng chút nào.

Dư Khê đối với vật không có uy hiếp chẳng chút sợ hãi, còn cố ý hỏi ngược lại:
“Là sư tổ sai ngươi đến đón ta lên núi? Nhưng sao người lại biết ta trú ở phòng nhỏ, không thể tránh mưa? Thật là lợi hại. Không chỉ lợi hại mà còn thấu hiểu lòng người."

Sư tổ đúng là người tốt.

Dù chẳng có tai, kiếm linh cũng bị nàng lải nhải làm cho phiền lòng, lẩm bẩm thúc giục: “Ngươi nói nhiều quá. Mau theo bổn kiếm đi thôi.”

“Được rồi, được rồi.” Dư Khê xoay người khóa cửa phòng.

Trường kiếm lơ lửng ngang không, Dư Khê đánh giá một vòng, thấy thân kiếm ngang tầm mình, liền nghiêng người ngồi lên.

Vạt áo bị nước mưa bắn ướt, thân mình theo kiếm vút lên không, như cá vượt sóng, bay về phía xa.

Một người một kiếm đáp vững vàng trên đỉnh núi.

Dư Khê từ trên thân kiếm nhảy xuống, lấy tay lau nước mưa trên vỏ kiếm. Nghĩ đến đây từng là kiếm của sư tổ, nàng không khỏi bật cười, vừa lau vừa hỏi:
“Ngày thường ngươi vẫn ở bên cạnh sư tổ?”

Kiếm linh cảnh giác: “Hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn biết sư tổ ngày thường hay làm gì thôi.” Dư Khê nói, đưa dù che lên kiếm một chút.

“Thì… tọa thiền, tụng kinh, lễ bái…”

“Hắn không ăn cơm uống nước sao? Cũng chẳng gặp người?”

“Đúng là thiển cận. Người tu hành đến hóa thần cảnh, sớm đã tích cốc, chỉ cần hút khí sương sớm cũng có thể sống trăm năm.” Kiếm linh hùng hồn nói, “Chân quân đã truyền vị tông chủ cho Thương Hoa đạo quân, từ đó không còn nhúng tay vào chuyện môn phái, mấy trăm năm qua, số người gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Dư Khê nghiêm túc lắng nghe, âm thầm nghĩ bản thân hiểu biết về sư tổ thật quá ít. Muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể từ kiếm linh mà hỏi.

Nàng thăm dò tiếp: “Ngươi theo sư tổ bao nhiêu năm rồi?”

Vừa nghe câu đó, kiếm linh lập tức bay vụt về trước, vứt lại một câu lạnh nhạt: “Việc này có quan hệ gì với ngươi?” rồi bỏ nàng lại phía sau.

“Ngươi chờ một chút." Dư Khê vội đuổi theo. Vừa bước vào sân chưa được mấy bước, liền trông thấy dưới hành lang có một vị mỹ nhân tóc trắng đang đứng. Người nọ dường như nghe được tiếng động, quay đầu nhìn nàng.

Dư Khê lập tức thu dù, hành lễ cung kính: “Đệ tử tham kiến sư tổ.”

“Vào đi.” Hành Vu nhẹ giọng nói, thấy y phục nàng ướt hơn nửa, tóc tai dính nước, liền hỏi: “Sao lại ướt hết thế này?”

Nghe được giọng dịu dàng quan tâm ấy, Dư Khê trong lòng ấm áp, định mở miệng thì kiếm linh đột nhiên bay tới, vội vàng giải thích:
“Lúc bổn kiếm đến, nàng đã ướt rồi."

Như sợ nàng nói xấu nó trước mặt sư tổ vậy.

Dư Khê thấy buồn cười, đứng im không nói, đôi mắt long lanh vẫn không rời khỏi thân ảnh sư tổ.

Hành Vu liếc nhìn nàng một cái, rồi nói với kiếm linh: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Tuân mệnh.” Kiếm linh khẽ rung mình, sau đó vèo một cái bay mất.

Đợi kiếm linh đi rồi, Dư Khê mới bật cười: “Sư tổ coi nó như đồng tử sai sử sao?”

“Ngươi nói Vấn Tình?” Hành Vu quay người bước vào đại điện, nhẹ giọng hỏi.

“Nó tên Vấn Tình?” Dư Khê theo sau, vừa bước vào trong phòng mới phát hiện ở giữa bày một đỉnh lô. Lúc này lửa đang cháy rực, hơi ấm tỏa ra xua tan cái lạnh, khiến cả người nàng cũng nhẹ nhõm hơn.

Hành Vu kéo ghế mời nàng ngồi bên lò sưởi. Dư Khê cũng không khách khí, cảm tạ rồi ngồi xuống.

Mỹ nhân đứng đối diện đỉnh lô, ánh lửa từ khe hở họa văn trên lò chiếu lên người hắn, phủ một tầng sắc vàng ấm áp trên thân ảnh nhã nhặn.

Ánh mắt thiếu nữ dõi theo ngọn lửa lay động, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, từ cổ áo thấp thoáng nhìn thấy chiếc cằm thon, môi hồng khẽ mấp máy, thần sắc thong dong, như đang trò chuyện với cố nhân.

“Nó là bội kiếm của ta thuở còn niên thiếu. Sau này mũi kiếm bị tổn hại, ta liền gác lại. Không ngờ năm tháng trôi qua, nó lại sinh ra kiếm linh.”

Nghe đến đây, thiếu nữ mỉm cười, ánh mắt sáng lên.

Nụ cười ấy mang theo nét nghịch ngợm xen chút dịu dàng, khiến người khó lòng dời mắt. Hành Vu rũ mi, thản nhiên hỏi:

“Ngươi cười gì?”

Dư Khê bật cười, nhìn vào mắt hắn, nhẹ giọng đáp:
“Ban đầu ta nghĩ sư tổ luôn ở một mình, hẳn sẽ cô đơn. Nay biết bên cạnh người còn có kiếm linh bầu bạn, trong lòng ta liền thấy yên tâm.”

Nói xong, nàng hơi cúi đầu.

Nàng vốn không giỏi che giấu cảm xúc. Nhìn lâu như vậy, mặt nàng đã bắt đầu đỏ lên, nhưng may là giữa hai người còn cách một đỉnh lô lớn - mặt đỏ, tâm nóng, cũng có thể đổ cho lò lửa quá ấm.

Nghe lời nàng, trong mắt Hành Vu như nổi lên gợn nước, nhẹ giọng nói:
“Nó làm kiếm đã hơn hai trăm năm, nhưng thành kiếm linh mới chỉ mười năm.”

“Mười năm?” Dư Khê khẽ nhíu mày, nhìn ngọn lửa trước mặt thì thầm:
“Tuổi còn nhỏ như vậy, trách không được tính tình nghịch ngợm.”

Đôi tay nàng được lửa hong ấm áp, thi thoảng nàng đứng dậy để hong khô y phục. Một lúc sau, lớp áo bị mưa làm ướt cũng đã dần khô, còn mưa bên ngoài không rõ từ lúc nào đã ngừng hẳn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play