Giang Cố là con cháu tiên gia đời thứ hai, tương lai xán lạn, một lòng muốn thống nhất Tiên giới. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi kiếp nạn tình duyên ba ngàn năm một lần giáng xuống.
Dựa theo ghi chép của Tiên giới về quá trình phi thăng, cách nhanh nhất để vượt qua tình kiếp là xây dựng "tình duyên sư đồ"
Vậy là Giang Cố quyết định thu nhận một phàm nhân làm đệ tử.
Theo kế hoạch của y: ba năm giảng đạo tình, năm năm luận chuyện yêu đương, tranh thủ trong mười năm sát thê chứng đạo, phi thăng thành công.
Nhưng tính toán đủ đường, Giang Cố lại không lường được tình kiếp của mình lại rơi trúng một kẻ ăn chơi trác táng, không chí tiến thủ.
Nhìn đối tượng tình kiếp trước mắt, sắc mặt Giang Cố đen lại.
Thứ hỗn trướng này cũng xứng đáng làm tình kiếp của y sao?
……………………………………….
Vệ Phong sống rất sung sướng trong tông môn, cho đến một ngày, một vị trưởng lão mới giáng thế, điểm danh muốn thu hắn làm đồ đệ.
Vị mỹ nhân lạnh lùng ấy tựa như tiên nhân hạ phàm, làm đầu óc Vệ Phong choáng váng, vô thức gật đầu nhận lời.
Từ đó, hắn ngày dậy sớm hơn gà, đêm ngủ muộn hơn chó, mỗi ngày đều giãy giụa bên bờ vực lao lực mà chết.
Vệ Phong ôm đầu thống khổ: "Sư tôn, rốt cuộc ngài muốn ta thế nào?"
Giang Cố mặt không cảm xúc: "Ba năm kết đan, năm năm Hóa Thần, mười năm Đại Thừa viên mãn."
Hai chân Vệ Phong mềm nhũn, quỳ thịch xuống đất: "Vậy người giết ta đi!"
Giang Cố rút kiếm, thản nhiên: "Ta thành toàn cho ngươi."
Vệ Phong lần đầu tiên nhận ra, thì ra bản thân có thể bò nhanh đến vậy.
Về sau, Vệ Phong bị sư phụ "bồi dưỡng" (tàn phá) thành người đứng đầu Tu chân giới. Khi đang đắc ý, hắn lại bị Giang Cố kéo đi ký khế ước đạo lữ.
Chưa kịp vui mừng, một kiếm đã xuyên qua lồng ngực.
Vệ Phong giãy giụa túm chặt tay áo sư tôn: "Ta cảm thấy—"
Giang Cố lạnh nhạt: "Vi phu, phụ ngươi một đời."
Vệ Phong hộc máu: "Ta vẫn có thể cứu vãn—"
Giang Cố mặt vô cảm che mắt hắn lại: "An tâm mà đi đi."
Vệ Phong điên cuồng lắc đầu: "Ta không—"
Giang Cố che luôn miệng hắn: "Ngươi đã chết."
Giang Cố thành công phi thăng nhưng bị Thiên môn ngăn lại.
Thiên môn: "Hình như ngài chưa vượt qua kiếp tình?"
Giang Cố: "Vượt rồi, phu quân ta chết rồi."
Thiên môn: "Ngài quay đầu lại xem."
Giang Cố quay đầu, liền thấy đồ đệ của mình toàn thân đầy máu, ánh mắt điên cuồng oán hận, nhưng vành mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
Giang Cố: “…………"
Công: Táo bạo, đáng yêu, dần dần hóa điên, lười biếng nhưng nguy hiểm.
Thụ: Cao lãnh, vô cảm, tàn nhẫn, nội tâm đầy toan tính.
Nguồn: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=6331476