Hơi lạnh từ lòng bàn tay Giang Cố áp lên gáy Vệ Phong, lực đạo không nhẹ không nặng, men theo lớp vải mỏng của chiếc áo đỏ trượt xuống, dừng lại trên xương bả vai hắn.
Toàn thân Vệ Phong cứng đờ, định lùi về sau thì một cơn đau xuyên tim bùng lên từ đan điền, khiến hắn bật thốt lên một tiếng rên đau đớn.
Giang Cố rũ mắt nhìn thứ bị linh khí hỗn loạn kéo ra. Đó là một khối thịt tròn trịa, trên bề mặt phủ kín hắc khí dày đặc, không ngừng đóng mở như một cái miệng nhỏ, thỉnh thoảng lại rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi. Mà máu này thuộc về ai, không cần nghĩ cũng biết.
Vệ Phong sợ đến mức ngây người, giọng run rẩy: “Đây… đây là cái gì?”
“Thủy ma đỉa. Ký sinh trên người giao nhân, nếu không có giao nhân để bám vào, chúng sẽ hút linh tủy của dị thú và tu sĩ để sinh tồn. Người bị hút linh tủy quá ba canh giờ sẽ khô kiệt linh lực mà chết.” Giang Cố hờ hững giải thích, rồi liếc qua Vệ Phong, ánh mắt lạnh nhạt: “Nhìn kích cỡ thì có lẽ nó đã vào cơ thể ngươi ít nhất hai ngày rồi. Chỉ có điều…” Y cười nhạt, “Tu vi ngươi thấp đến mức nó chẳng hút được giọt linh tủy nào.”
Vệ Phong nhìn chằm chằm con thủy ma đỉa máu me be bét, rùng mình một cái, rồi lẩm bẩm: “May mà ta tu vi thấp.”
Giang Cố hờ hững nâng tay, nhẹ nhàng siết một cái trong không trung. Con thủy ma đỉa lập tức vỡ vụn thành bụi mịn, không để lại chút dấu vết.
“Ngươi thấy tự hào lắm à?”
Vệ Phong lập tức lắc đầu, sau đó chắp tay hành lễ rất trịnh trọng: “Đa tạ tiền bối đã cứu mạng.”
Giang Cố không để tâm đến lời cảm ơn, chỉ thản nhiên nói: “Cách ngươi dẫn nước có vấn đề. Nó mang theo vị tanh mặn của giao nhân.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt y lập tức trở nên sắc bén, chăm chú quan sát Vệ Phong. “Trước đó, ngươi vẫn luôn đi theo ta?”
Tim Vệ Phong chùng xuống, vội cười gượng: “Tiền bối nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”
“Ngươi cũng đang tìm Thần Diên Giao Lân.” Giang Cố khẳng định, giọng điệu mang theo vài phần lạnh nhạt.
Cả người Vệ Phong cứng đờ, đứng sững tại chỗ. Hắn không thể hiểu nổi mình đã để lộ sơ hở ở đâu. Chẳng lẽ toàn thân hắn đều là kẽ hở? Thậm chí ngay lúc này, trên gương mặt tuấn tú cũng viết rõ ràng bốn chữ “Bị phát hiện rồi!”
Có lẽ vì thiếu niên này quá yếu ớt, ngay cả sự kinh ngạc Giang Cố cũng lười bận tâm. Y chỉ cảm thấy tâm tình hơi tốt lên một chút khi vết sẹo trên cổ vì va chạm ban nãy mà nhạt đi vài phần.
Thế nên, hiếm hoi lắm y mới giải thích thêm một câu: “Trong phạm vi ngàn dặm, chỉ có một nơi từng xuất hiện giao nhân. Ngươi đã nhìn chiếc nhẫn trên tay ta không dưới trăm lần trong hai ngày qua, hơn nữa trên đó còn lưu lại một tia linh lực của ngươi.”
Vệ Phong hít một hơi, cảnh giác lui nửa bước. Hắn siết chặt tấm ngọc bài trong tay, lông mày nhướng lên, trong mắt lộ ra chút hung dữ: “Ngươi định giết ta?”
Giang Cố nắm lấy cổ tay hắn, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi còn có tác dụng lớn hơn.”
Thần sắc chuyên chú và giọng điệu nghiêm túc của y làm Vệ Phong bỗng dưng lạnh sống lưng.
Dù hắn ở trong tông môn tu hành từ nhỏ, nhưng cũng không thiếu lần xuống núi rong chơi, biết rõ sự dơ bẩn trong Tu chân giới. Có kẻ biến thái thích bắt thiếu niên thiếu nữ làm lô đỉnh để luyện đan, chẳng phải chuyện hiếm gặp.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó, chuyện này lại xảy ra với chính mình.
Rốt cuộc, người bình thường ai lại vô duyên vô cớ nắm chặt tay người khác không buông, còn tiện thể vuốt ve mấy cái chứ?!
Giang Cố cảm nhận được phong ấn nơi cổ dần dần lỏng ra. Dựa vào tu vi cao hơn, y lặng lẽ thâm nhập vào thức hải và kinh mạch của thiếu niên này, lặng lẽ dò xét một vòng. Nhưng đáng tiếc, y không tìm ra bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Có lẽ… chỉ khi đem thần hồn của hắn luyện nhập vào Vô Phương Thạch, y mới có thể tìm ra câu trả lời.
Giang Cố buông tay, sắc mặt trở lại vẻ lãnh đạm như trước: “Tiếp tục lên đường.”
Lòng bàn tay lạnh lẽo kia dường như vẫn còn lưu lại trên da. Vệ Phong dùng sức chà xát, trong lòng có chút khó chịu, nhưng trước sự thúc giục của Ô Thác, hắn vẫn miễn cưỡng bước theo.
Hai ngày sau, Giang Cố nhìn xuống chiếc nhẫn, thấy hoa văn kim sắc trên đó cuối cùng cũng ngừng lưu động. Y ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào mặt hồ mênh mông bát ngát phía trước.
Gọi là ao hồ, nhưng thực chất nơi này chẳng khác gì một vùng đầm lầy chết chóc. Mặt nước bị những mỏm đá ngầm gồ ghề chia cắt, kéo dài đến vô tận. Trên những phiến đá trơ trọi, từng búi thủy thảo khô trắng bám chặt, quấn lại như xác chết phơi nắng, càng làm tăng thêm vẻ hoang tàn.
Chướng khí đen đặc không ngừng tràn ra, bao phủ cả không gian trong thứ mùi tanh nồng khó chịu, tựa như máu cũ lẫn với hơi nước mục rữa.
Trên cao, từng đốm lửa lam lập lòe—những cánh hỏa huỳnh mỏng manh xoay vòng bất định. Đôi cánh nhỏ bé của chúng liên tục vỗ đập, thấp thỏm như muốn lao xuống hồ nhưng lại chần chừ, tựa hồ đang e sợ thứ gì đó ẩn nấp dưới làn nước tối om.
Giang Cố cảm nhận được dấu ấn Chu Tước y từng khắc lên giao nhân kia—quả nhiên là ở đây.
Ô Thác dùng bốn chân ngắn đạp lên những bọt khí dưới chân, sau đó rụt đầu lại, từng sợi lông trên người đều dựng đứng biểu thị sự phản kháng. Bọt khí dưới chân nó bị giẫm lõm thành bốn vệt mờ nhạt.
"Chủ nhân, chúng ta nhất định phải xuống sao?"
Hồ nước đặc quánh, vẩn đục, lại bốc lên mùi hôi tanh ghê tởm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu.
"Ta giúp ngươi xuống?" Giọng Giang Cố lạnh lẽo vô cảm.
"Ngao ô, không cần!" Ô Thác rũ rượi lắc đuôi, vừa định biến thân thì bất ngờ một luồng linh lực sắc bén hóa thành lưỡi dao gió lao thẳng về phía trán nó. Ô Thác thấy mình không kịp tránh, còn chưa kịp kêu lên đã bị một ống tay áo đen rộng cuốn đi.
"Ầm!"
Lưỡi dao gió cắm thẳng xuống mỏm đá ngầm bên bờ, khiến nó lập tức vỡ tan thành năm bảy mảnh.
"Kẻ nào?!"
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên. Người vừa đến là một thanh niên trông khoảng ngoài hai mươi, lông mày rậm, mắt sâu, diện mạo tuấn lãng nhưng ánh mắt nhìn Giang Cố lại đầy vẻ bất mãn.
"Giang Thất, từ khi nào ngươi lại nuôi một tiểu linh sủng đáng yêu thế này?" Hắn ta nhếch môi cười lạnh. "Loại linh sủng này không chỉ làm chậm trễ tu luyện, mà còn khiến người nuôi nó sinh ra tâm lý ỷ lại. Ngươi thật làm ta thất vọng."
Giang Cố chẳng buồn để tâm đến lời khiêu khích của đối phương. Y chỉ liếc Ô Thác một cái, lạnh nhạt ra lệnh: "Tiếp tục."
Người thanh niên kia thoáng chốc lộ rõ vẻ bất mãn, ánh mắt vô tình quét qua Vệ Phong—kẻ vừa bị lưỡi dao gió quét ngã, loạng choạng bò dậy đầy chật vật. Nhận ra sự tồn tại của hắn, sắc mặt lập tức đại biến, kinh ngạc thốt lên:
"Ngươi cũng nhiễm cái tật nuôi dưỡng lô đỉnh rồi sao? Lại còn là một tiểu lô đỉnh tu vi thấp kém đến thế!"
Nghi ngờ này cũng không phải vô căn cứ. Dù gì Giang Cố nổi danh lạnh lùng, vô tình, không hề để tâm đến ai, vậy mà giờ lại mang theo một thiếu niên không hề có tu vi, dung mạo lại xuất chúng đến mức chói mắt.
Vệ Phong nghe vậy, lập tức nổi giận, lau vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt đen láy xoay chuyển nhanh chóng rồi nghiến răng phản bác:
"Ngươi mới là lô đỉnh! Mà với diện mạo như ngươi, có khi làm lô đỉnh cũng chẳng ai thèm!"
"Hử?" Thanh niên kia nhếch môi cười khẩy, chớp mắt đã lướt tới sau lưng Vệ Phong. Năm ngón tay cong lại như vuốt sắc, sắp siết chặt vào cổ hắn.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm tới, một bóng đen bất ngờ lướt qua, cuốn theo Vệ Phong biến mất.
Cả người Vệ Phong còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sát ý đáng sợ kia, đã phát hiện mình đang đứng sau lưng Giang Cố. Hắn nhẹ nhàng thở phào, lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng không nhịn được mà lén lút đánh giá người trước mặt.
Giang Cố cao hơn hắn ít nhất một cái đầu rưỡi, vai rộng, eo thon, cả người khoác một bộ huyền y phấp phới giữa gió, lớp vải dệt mỏng nhẹ phủ lên hai chân thon dài hữu lực. Dây lưng màu lam bạc siết nhẹ lấy vòng eo rắn chắc, tôn lên vóc dáng y càng thêm nổi bật. Khi vạt áo hơi lay động, dưới cánh tay mơ hồ có thể thấy cơ bắp săn chắc mà không thô kệch—
Quả thực chính là thân hình lý tưởng mà Vệ Phong vẫn luôn mơ ước có được trong tương lai.
Thế nên hắn không nhịn được mà nhìn thêm hai lần.
Nhưng Giang Cố lại không hề để tâm đến ánh mắt lén lút của hắn. Y chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, sắc mặt đanh lại, giọng điệu mang theo sự châm chọc rõ ràng:
"Chu Tu Viễn, đạo lữ của ngươi vừa mới chết, vậy mà ngươi vẫn còn tâm tình quan tâm chuyện của người khác?"
Lời này hung hăng chọc vào chỗ đau của Chu Tu Viễn, khiến sắc mặt hắn ta vặn vẹo trong chớp mắt. Không nói hai lời, cả người hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng về phía Vệ Phong đang đứng sau Giang Cố.
"Đúng vậy, ta vừa mới mất đạo lữ, chính là nhìn không thuận mắt kẻ khác có đôi có cặp! Ta giết hắn trước, rồi chúng ta thống khoái đánh một trận, thế nào?!"
Giang Cố giơ tay ném thẳng Vệ Phong sang một bên, thuận thế chặn đứng một kích của Chu Tu Viễn. Ánh mắt y lạnh lùng:
"Chu gia các ngươi chẳng phải đã nói không hứng thú với Thần Diên Giao Lân rồi sao?"
"Chu gia không hứng thú, nhưng không có nghĩa là ta không hứng thú." Chu Tu Viễn ra chiêu cực nhanh, linh lực bàng bạc, ánh mắt lại khóa chặt trên người Giang Cố. Hắn ta cười lạnh: "Lần này Giang gia các ngươi phái ra ít nhất hai mươi bổn đệ tử, ngay cả Giang Hướng Vân cũng xuất quan, vậy mà một kẻ xưa nay không quan tâm đến chuyện nhàn sự như ngươi lại tự mình bước vào Triều Long Bí Cảnh. Nói xem, Thần Diên Giao Lân này rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn?"
Lời còn chưa dứt, hắn ta bất ngờ ra tay. Một lưỡi dao gió sắc bén rít gào lao tới. Giang Cố lập tức khom người né tránh, cấp tốc lùi về sau mấy chục trượng. Trong chớp mắt, y trở tay triệu hồi một thanh trường kiếm tuyết trắng, hoành ngang trước người. Sát khí lạnh thấu xương.
"Ngươi muốn cướp sao?" Giang Cố hờ hững hỏi.
"Thứ tốt ai chẳng muốn? Bị ta cướp đi chẳng phải vẫn tốt hơn rơi vào tay Giang Hướng Vân à?" Chu Tu Viễn cười nhạt, sau lưng hắn ta, thanh trường kiếm bỗng nhiên rời vỏ, mang theo sát khí kinh người, hướng thẳng về phía Vệ Phong vẫn còn đang đứng ngốc ra đó.
Vệ Phong căn bản không thấy rõ tu sĩ Hóa Thần kỳ động thủ thế nào, chỉ có thể nheo mắt nhìn lên bầu trời, cố phân biệt xem Giang Cố đang ở đâu. Nhưng ngay khi hắn vừa nhận ra một ánh kiếm lao thẳng đến giữa mày mình, trong lòng liền lạnh toát—
Hắn sắp chết sao?
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp xuyên qua trán, một bóng đen bỗng xuất hiện chắn trước mặt hắn.
Tuyết trắng trường kiếm lạnh lẽo hoành ngang, mạnh mẽ đỡ lấy thế kiếm đang bổ xuống! Hai thanh kiếm chạm nhau, linh lực va chạm tạo ra chấn động kinh khủng, khiến tâm thần Vệ Phong chấn động, đan điền rung chuyển dữ dội, đôi tai và khóe mắt nhất thời tràn ra máu tươi.
Trước mắt hắn mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy Giang Cố đứng ngược sáng, kiếm trong tay chắn ngay trước mày hắn. Khuôn mặt lạnh nhạt kia hiện rõ vài phần mất kiên nhẫn.
Một tay Giang Cố khống chế kiếm, tay còn lại đè lên sau gáy Vệ Phong, mạnh mẽ kéo hắn vào lòng, đồng thời hất bay kiếm của Chu Tu Viễn.
"Ngưng thần điều tức." Giọng nói của Giang Cố vang lên bên tai hắn, lạnh nhạt mà vững vàng.
Hơi thở lạnh lẽo bao phủ trời đất, áp lực đáng sợ vừa rồi như bị một tấm chắn vô hình ngăn lại, không còn đè nặng lên hắn nữa. Vệ Phong theo bản năng bám chặt lấy đai lưng của Giang Cố, nhưng vừa mở miệng đã nếm thấy vị tanh ngọt của máu.
"Ta... không biết cách..." Hắn lắp bắp nói.
Giang Cố ôm lấy hắn, hô hấp khẽ trầm xuống trong chớp mắt. Vệ Phong suy đoán, có lẽ y đã bị chọc tức đến phát cáu.
Không nói lời dư thừa, Giang Cố nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên người Vệ Phong, ngay khi Chu Tu Viễn lại một lần nữa lao tới, y lập tức bắt lấy người, lắc mình nhảy lên đá ngầm giữa hồ.
Ô Thác ngầm hiểu, lập tức nhảy dựng lên, thân hình bạo trướng trong chớp mắt, buộc Chu Tu Viễn phải tạm dừng công kích. Ngay sau đó, mặt hồ chấn động dữ dội, hai người một thú đồng thời biến mất giữa làn nước đục ngầu.
Chu Tu Viễn lùi lại hai bước, né tránh bùn nước bắn lên. Hắn ta giận quá hóa cười, nghiến răng nói:
“Giang Thất, ngươi thế nhưng vì một cái lô đỉnh mà bỏ chiến mà chạy? Ta khinh thường ngươi!”
Nhưng mặt hồ yên tĩnh không chút động tĩnh, chẳng ai đáp lời hắn ta.
Hắn ta nghiến răng, nín thở, rồi nhảy thẳng xuống làn nước đen ngòm, không chút do dự.
Không lâu sau khi hắn ta chìm xuống, một đội đệ tử mặc y phục màu son cũng xuất hiện bên hồ.
“Kỳ trưởng lão, ngài... xác định là chỗ này sao?” Một đệ tử bị mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ mặt nước làm cho buồn nôn, nhịn không được hỏi: “Không phải ngài đã nói nguồn nước ở đây rất nguy hiểm sao?”
Kỳ Phượng Nguyên liếc nhìn hắn lạnh lùng.
“Các ngươi đi một mình mới nguy hiểm. Có ta ở đây, các ngươi sợ cái gì?”
Đệ tử kia lập tức không dám nói thêm nửa câu.
Kỳ Phượng Nguyên đưa mắt nhìn qua những tảng đá ngầm lởm chởm trên mặt hồ, trầm giọng phân phó:
“Mỗi hai người một tổ, bày Bát Quái Vân Trận. Khi các ngươi chìm xuống đáy hồ, sẽ thấy một tấm bia đá. Đó chính là cửa vào động phủ. Đến lúc đó, phối hợp mở cửa rồi đi theo ta vào trong, rõ chưa?”
“Rõ, Kỳ trưởng lão!” Chúng đệ tử đồng thanh đáp lời.
“Chi Diễu” lão liếc nhìn một thiếu niên đứng tách biệt phía sau, “Ngươi đi cùng ta.”
Huyền Chi Diễn vốn đang có chút mất mát, nghe vậy lập tức phấn chấn hẳn lên, chạy chậm đến ngoan ngoãn đứng phía sau Kỳ Phượng Nguyên:
“Vâng, sư phụ.”
Về phần những ánh mắt ghen ghét sau lưng cậu ta, cậu ta chẳng buồn để ý.
………………………………………
Đáy hồ.
Một tấm bia đá khổng lồ, loang lổ dấu vết năm tháng, đứng sừng sững trong bùn đất. Bên cạnh nó là pho tượng giao nhân cao gần mười mét, một bàn tay khô héo sắc bén ghì chặt lấy mép bia đá, móng tay đâm sâu vào bên trong.
Trên gương mặt khắc đầy hoa văn nứt nẻ, giao nhân ngửa đầu, thần sắc bi thương, như đang cố nhìn rõ thứ gì đó. Nhưng đôi mắt xám trắng lại bị tầng tầng thủy thảo quấn chặt, tựa như bị vĩnh viễn giam cầm trong đáy nước âm u.
Giang Cố đưa mắt nhìn pho tượng một lát, sau đó chỉ tay về phía tấm bia đá.
Ô Thác lập tức nâng móng vuốt, thành thạo cào sạch đám thủy thảo và bùn đất bám trên mặt bia đá, để lộ những ký tự cổ xưa.
Những chữ ấy vặn vẹo, quấn quanh như rồng rắn, không thuộc về bất kỳ hệ chữ viết nào của Nhân tộc. Nhưng Giang Cố đã từng nghiên cứu sách cổ, nếu y nhớ không nhầm, mấy chữ này hẳn là—
“Giao Nhân Loan.”
Ô Thác rất tự giác, bắt đầu vận chuyển linh lực truyền vào tấm bia đá.
Mặt đất đáy hồ khẽ chấn động.
Giang Cố đơn giản thiết lập một kết giới, nhằm quấy nhiễu những kẻ truy sát phía sau.
Đúng lúc này, Vệ Phong—người vừa bị y xách theo suốt chặng đường—đột nhiên khụ ra một ngụm máu, rồi chậm rãi mở mắt.
Giang Cố vốn không định để ý đến hắn, nhưng đôi tay nhiễm đầy máu kia lại chặt chẽ bám lấy tay áo y không buông.
Khuôn mặt vốn tinh thần phấn chấn giờ tái nhợt vì trọng thương, khóe mắt cũng đỏ bừng, trông vô cùng khó chịu.
Giang Cố nhanh chóng hoàn thành kết giới, rồi chế trụ cằm hắn, nhét vào miệng nửa viên hồi huyết đan cấp thấp.
Vệ Phong ban đầu còn giãy giụa một chút, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng kia, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống. Máu loãng từ khóe miệng hắn chậm rãi tan ra trong nước, kéo dài thành từng sợi huyết vụ.
“Chủ nhân, có thể rồi!” Ô Thác truyền âm báo.
Giang Cố khẽ gật đầu, liếc nhìn Vệ Phong—người vừa mới có lại chút huyết sắc liền lập tức bắt đầu tò mò đánh giá bốn phía. Y không chút do dự tóm lấy sau gáy thiếu niên, giống như xách một con gà con, trực tiếp ném về phía tấm bia đá.
Vệ Phong đập mạnh vào bia đá, ngạc nhiên trợn tròn mắt. Đau lòng cùng tủi khổ tràn đầy trên mặt hắn, ánh mắt nhìn Giang Cố phảng phất như đang nhìn một kẻ bội bạc vứt bỏ mình không thương tiếc.
“……”
Giang Cố chậm chạp nhận ra—thằng nhãi này có lẽ đến cả kỹ năng cơ bản nhất để xuyên qua pháp trận cũng không biết.
Mà bên kia, Ô Thác đã tự giác đi vào trong bia đá.
Y thở dài, bất đắc dĩ túm lấy thiếu niên suýt nữa bị mình ném đến trọng thương, cùng nhau biến mất trong ánh sáng lờ mờ của trận pháp.