Giang Cố vẫn luôn cho rằng vật ngoài thân chẳng đáng tin, bởi vậy nơi y tu luyện vô cùng đơn sơ. Cả một động sơn rộng lớn, vậy mà chỉ có đúng một chiếc đệm hương bồ — mà chiếc đệm ấy, không lâu trước còn bị Vệ Phong lén giấu vào túi trữ vật của mình.
Thành ra bây giờ, đến cái đệm cũng chẳng còn. Trong sơn động chỉ còn lại bốn bức tường đá lạnh lẽo, trống trơn không một vật dụng. Chỉ có góc Tây Nam được mở rộng thành một tiểu động, vừa vặn đủ chứa một người.
Giang Cố nhìn Vệ Phong hì hục vác từng túi tay nải vào, rồi lần lượt lấy đồ bên trong ra.
Một tấm đệm dài trải khắp nền động, một chiếc án nhỏ, bút mực, giấy nghiên cùng một đống thư sách. Lại còn đủ kiểu gối mềm, lư hương, một viên Dạ Minh châu cỡ lớn, dao rọc giấy bằng bạch ngọc… Đến khi Vệ Phong định treo dây vàng tua tủa lên cửa động, Giang Cố rốt cuộc hít sâu một hơi, dời mắt sang chỗ khác.
— So với đống rườm rà vô dụng này, chi bằng chôn mình luôn trong động cho xong.
Vệ Phong treo phi kiếm lên vách đá, vỗ tay tỏ vẻ hài lòng, quay đầu nhìn về phía Giang Cố.
Giang Cố đã tọa thiền từ lâu. Khi cảm nhận được ánh mắt của hắn, y không mở mắt, chỉ khẽ nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT