“Ngươi nói cái câu ‘lăn’ mà sư phụ ta bảo, rốt cuộc là có mấy ý nghĩa vậy?” Vệ Phong lật sách trong tay, ánh mắt lại liếc về hành lang phía xa – nơi mấy tân đệ tử đang tụm năm tụm ba, vẻ mặt buồn rầu sờ sờ cằm.
Huyền Chi Diễn khoanh tay dựa vào cột, thản nhiên đáp: “Hẳn là… đúng nghĩa đen, bảo ngươi lăn đi thôi.”
“Không thể nào.” Vệ Phong thấy quyển sách sắp bị gió thổi bay, liền bật người nhảy tới, vừa vặn khoác vai Huyền Chi Diễn, tay kia chụp lấy sách, quay đầu đắc ý khoe, “Sư phụ ta xưa nay chưa từng mắng ta một câu, ngươi không biết chứ, người dịu dàng lắm.”
Huyền Chi Diễn nghĩ đến gương mặt lạnh tanh kia của Giang Cố, rùng mình một cái: “Tê…”
“Sư phụ không muốn ở lại Liên Vân Phong, ta làm đồ đệ, tất nhiên phải hiểu chuyện chút.” Vệ Phong chọt chọt ngón tay vào trán Huyền Chi Diễn, cười hì hì, “Người ta chịu cực xuống Thấu Xuân Phong dạy ta công pháp nền tảng, ta cũng phải báo đáp người ta chút chứ.”
“Ngươi tính báo đáp kiểu gì? Ân tình này chắc phải trả cả đời mất.” Huyền Chi Diễn liếc hắn, “Lần trước ngươi bị nhốt vào Giới Luật Đường, Giang trưởng lão còn phải ra mặt vì ngươi phạm sát giới đấy.”
Vệ Phong bật cười. Trong lòng lại thầm nghĩ, đó còn chưa là gì. Lúc ở Giang gia, Giang Cố suýt nữa vì hắn mà mất mạng. Nhớ tới cảnh Giang Cố ôm lấy hắn, giơ kiếm che chắn trước ngực hắn, lòng hắn lại sôi trào xúc động, hận không thể hét to với cả thiên hạ rằng: Sư phụ ta chính là tuyệt nhất!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT