Edit: Meo meo
Nguồn: Wikidich
Thể loại: Đam mỹ, Cung đình hầu tước, Cổ đại, Sinh con, Chủ thụ, 1v1, Song khiết
Văn án:
Trang Đông Khanh xuyên vào một quyển tiểu thuyết, tin tốt là đây là một sảng văn.
Tin xấu là: sảng thì đúng, nhưng nhân vật chính lại chẳng liên quan gì đến cậu.
Nguyên thân xuất thân thấp kém nhưng tài năng xuất chúng, thông minh mưu lược, có thể nói là quân sư đệ nhất dưới trướng nam chính. Giai đoạn đầu, hắn vì nam chính bày mưu tính kế, chắn đao chắn kiếm chắn thuốc. Đến giai đoạn sau, trong quá trình tranh đấu ngầm với vị vương gia duy nhất không cùng dòng máu với hoàng tộc, hai người từ kẻ địch trở thành tri kỷ rồi phát sinh tình cảm kỳ lạ. Cuối cùng, nhờ chắn thuốc mà sinh ra một đứa con, từ đó hai người chính thức thành đôi và đồng hành trong triều đình.
Trang Đông Khanh: ?!
Cốt truyện kiểu gì thế này? “Thiêu chết ta luôn cho rồi với cái thứ cốt truyện này.”
Khoan đã, cốt truyện "chắn thuốc" này chẳng lẽ đã…
Nhớ lại cảnh tượng khi vừa tỉnh lại vài ngày trước, Trang Đông Khanh chậm rãi nhắm mắt.
Xin hỏi, tự sát ngay tại chỗ thì có thể xuyên trở lại hiện đại được không? Xin hãy cứu tôi!
Ở thời cổ đại hơn một tháng, cuộc sống thật sự quá khổ khi không có iPad cũng chẳng có iphone. Sau khi viết sai chữ phồn thể thêm một lần nữa, Trang Đông Khanh đá bay hình tượng tài năng xuất chúng, kiến thức uyên bác của nguyên thân, mang theo chút lòng tự tôn còn sót lại, quyết định dứt khoát đến phủ đại lão.
Gặp mặt, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Ta mang thai con của ngươi.”
Đại lão nhớ rõ cậu, sắc mặt không tốt, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Sau đó?”
Trang Đông Khanh ngay lập tức thể hiện tài "sư tử ngoạm", không chỉ liệt kê danh sách món ăn đặc sắc trong kinh thành, mà còn đưa ra yêu cầu dưỡng thai bao gồm nhưng không giới hạn: nơi ở phải hướng Nam tránh gió Bắc, đông ấm hạ mát,… Trang Đông Khanh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, đối phương đồng ý thì tốt, không thì nghe nói đại lão tính tình không tốt, tự sát đau quá, tự mình không ra tay được, đại lão có thể tiễn cậu đoạn đường cũng được. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mà còn phải sinh con? Trang Đông Khanh nhất định không chịu thiệt như thế.
Đại lão là người từng trải, hờ hững hỏi: “Chỉ vậy thôi à?”
Gãi gãi lòng bàn tay, Trang Đông Khanh nhỏ giọng nói: “Nếu mỗi tháng có thêm tiền tiêu vặt thì càng tốt.
Sau khi vào vương phủ, cuộc sống của Trang Đông Khanh đúng là thoải mái thật: ăn ngon, uống ngon, chơi vui. Nhưng chỉ có một chuyện hắn không ngờ tới...
Một buổi sáng, khi trời vừa hửng nắng, hắn run rẩy bò dậy từ trên giường, trước mắt tối đen. Run run rẩy rẩy rót ly trà giải khát, nước vừa vào cổ họng, phía sau đã có một bàn tay như ngọc vén màn lên.
“Khanh Khanh, em lại định trốn đi à?”
Nghe giọng thong thả ung dung này, sống lưng Trang Đông Khanh run lên.
Vuốt cái eo già của mình, Trang Đông Khanh không thể ngờ rằng... đối với cậu, đây cũng là một quyển sảng văn!
Tag: Sinh con, Yêu sâu sắc, Ngọt văn, Nhẹ nhàng
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Trang Đông Khanh, Sầm Nghiên ┃ Vai phụ: ┃ Những điều khác
Tóm tắt: "Cứ vậy đi, hưởng thụ thôi, lêu lêu."
Lập ý: Nhân cách độc lập giữa trời đất rộng lớn.
Mình edit tầm 70-80% thui nên có lỗi gì mọi người thông cảm/ góp ý nhẹ nhàng giúp mình nha.