“Bây giờ sao?” Trang Đông Khanh hỏi.

Tỳ nữ tỏ ra rất tự nhiên và niềm nở: “Biết thiếu gia thân thể chưa hoàn toàn khỏe, không cần vội. Phu nhân đã dặn rõ, thiếu gia cứ thu xếp từ từ rồi hãy đi, nhất định không được để bị gió thổi trên đường, tránh như lần trước ở từ đường, bị nhiễm bệnh khác rồi mới khỏi.”

Trang Đông Khanh: “...”

Cố nén vẻ muốn suy sụp trên mặt, Trang Đông Khanh đáp: “Cảm ơn phu nhân.”

Tỳ nữ hành lễ rồi dứt khoát rời đi. Lúc này Trang Đông Khanh mới thở dài thật mạnh.

Lục Phúc hỏi: “Thiếu gia, giờ thay quần áo chứ?”

“Không cần vội.”

Chờ cậu tiêu thực chút đã, đầu óc mới online lại được.

“Nhưng mà... đi trễ phu nhân có giận không?”

Trang Đông Khanh chân thành: “Dù có vui, nàng cũng chẳng thích gặp ta đâu.”

Lục Phúc nghẹn lời, gãi gãi đầu: “Cũng đúng...”

“...”

“Thôi, chuẩn bị xong thì đi thôi.”

Những ngày qua tất cả hiểu biết của Trang Đông Khanh về Trang phủ đều do Lục Phúc kể lại. Lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, một mặt cậu còn chưa gặp ai. Tính tình mỗi người cũng không rõ ràng lắm. Nghĩ nhiều thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Cuối cùng Trang Đông Khanh quyết định nhượng bộ.

Lục Phúc dọn dẹp xong nhà cửa, đắp thêm than vào chậu lò, rồi hỏi Trang Đông Khanh muốn mặc chiếc áo choàng nào.

Thực ra trong tủ áo chỉ có hai chiếc. Một chiếc vừa may năm trước, chiếc còn lại trông chỉ hơi cũ bên ngoài nhưng bên trong đã chắp vá không biết bao lần, đi gặp phu nhân tất nhiên phải chọn chiếc còn lành lặn hơn.

Mặc chỉnh tề theo quy tắc, Trang Đông Khanh ra khỏi cửa. Trong sân thì chưa cảm thấy gì, nhưng vừa bước ra ngoài, gió thổi qua khiến cậu không kiềm được mà rùng mình.

Lạnh thật đấy.

Rụt cổ lại, Trang Đông Khanh tự an ủi bản thân: cũng may là ngày Tết đã qua, trời sắp ấm lên rồi.

Sân nhà bọn họ đúng là heo hút. Thêm nữa, bệnh vừa khỏi chưa lâu nên khi đến viện của phu nhân, người cậu đã lạnh buốt, lại còn ho khẽ vài tiếng.

Quản sự bên phu nhân, Lưu mụ mụ thấy hai người, liền nói: “Phu nhân vừa mới dậy tụng kinh, nhị thiếu gia chờ một lát.”

Trang Đông Khanh lễ phép đáp: “Không sao đâu ạ.”

Lưu mụ mụ thoáng ngạc nhiên nhìn câuh, rồi thấy cậu ho liền dặn nha hoàn dẫn hai người sang phòng bên chờ đợi.

Vừa bước vào trong phòng, hơi ấm lập tức bao trùm lấy họ. Đám nha hoàn dâng trà, Trang Đông Khanh uống hai ngụm mới cảm thấy tay chân dần ấm lại.

Lén nhìn chậu than, quả nhiên than củi ở đây khác hẳn phòng nhà mình — không có mùi khói, không làm ngộp, mà lượng dùng cũng chẳng cần nhiều.

Có tiền thật là tốt.

Trang Đông Khanh thầm nghĩ, cúi đầu uống trà.

“Chờ bao lâu đây nhỉ?” Lục Phúc nhìn quanh, lẩm bẩm.

“Chờ thôi.” Trang Đông Khanh chỉ nói đơn giản.

Tình hình Trang phủ cậu đã nắm được đại khái.

Trang lão gia là quan ở kinh thành, phẩm cấp không cao, tổ tiên làm nghề nông. Nhờ kỳ thi khoa cử mà được nhà mẹ đẻ của phu nhân để mắt đến, cưới một tiểu thư kinh thành. Trên con đường làm quan cũng nhờ nhà vợ mà thuận lợi hơn, dù chức quan chẳng đáng kể nhưng ít nhất cũng được giữ lại kinh thành làm việc.

Nguyên thân là nhị thiếu gia của Trang phủ, nhưng cũng là đứa con duy nhất của vợ lẽ.

Tuổi tác của cậu tương đương với trưởng tử, chỉ nhỏ hơn nửa tuổi, tức là sinh ra trong khoảng thời gian phu nhân đang mang thai.

Trong những gia đình giàu có thời bấy giờ, thiếp thất và thông phòng đều phải uống thuốc tránh thai, không rõ bằng cách nào mà mẫu thân nguyên thân vẫn có thai. Tuy nhiên, Trang Đông Khanh cũng không thể biết được điều này, bởi vì sau khi sinh hắn không bao lâu, vị thiếp thất đó đã lâm bệnh qua đời.

Sau đó, phu nhân sinh thêm một trai, một gái. Trong phủ dù không thiếu thiếp thất, nhưng chẳng ai sinh thêm được đứa con nào.

Việc nguyên thân không được phu nhân yêu quý là điều rất bình thường.

Biết rõ mình không được coi trọng, Trang Đông Khanh chấp nhận số phận một cách an nhiên.

Ba chén trà nhỏ qua đi, Lục Phúc đã đổi vị trí vài lần sau lưng Trang Đông Khanh. Ánh mắt cậu dần trở nên trống rỗng cho đến khi tiếng xốc rèm cửa cuối cùng cũng vang lên.

Trang Đông Khanh vội vàng đứng dậy. Giữa mùi hương đàn hương cùng tiếng chuỗi ngọc va vào nhau, một trung niên mỹ phụ đẫy đà, đoan trang bước vào.

Mái tóc búi cao cài trâm vàng ngọc, tay vê chuỗi Phật châu trắng ngà, nước da trắng mịn, y phục chỉnh tề nhưng thần sắc lạnh nhạt. Bà cất giọng uy nghi:

“Bị bệnh một trận, không còn nhận ra ta?”

Ánh mắt bà thậm chí không nhìn thẳng vào Trang Đông Khanh.

Trang Đông Khanh ngơ ngác, Lục Phúc nhỏ giọng nhắc: “Kêu phu nhân đi, thiếu gia.”

Lúc này cậu mới chậm chạp hành lễ, bổ cứu bằng câu: “Phu nhân kim an.”

Phu nhân ngồi xuống chủ tọa, nhấp ngụm trà, liếc Trang Đông Khanh một cái lạnh nhạt rồi phất tay: “Được rồi, ngồi đi.”

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, chỉ nghe tiếng chung trà va chạm và chuỗi Phật châu vang lên. Trang Đông Khanh ngồi nghiêm chỉnh, tay giao nhau, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

“Phạt ngươi một hồi, có biết sai không?”

“Biết, con không nên không về nhà ngủ, làm mất mặt gia phong.”

Phu nhân ngạc nhiên khẽ nhướn mày, cảm nhận được ánh mắt bà nhìn tới, Trang Đông Khanh càng ngồi thẳng hơn: “Cha phạt con là đúng, sẽ không có lần sau.”

Phu nhân hơi nhếch môi: “Nhưng cũng biết nhận lỗi nhanh đấy.”

Trang Đông Khanh chỉ cúi đầu.

“Thôi, việc này để lão gia chất vấn đi. Vốn dĩ cũng là ông ấy phạt ngươi.”

“...”

“Ta gọi ngươi tới lần này, là vì chuyện khác.”

Nắp trà khẽ chạm vào chén, phát ra tiếng “đinh” trong trẻo. Thần kinh của Trang Đông Khanh căng thẳng.

Giọng phu nhân vang lên: “Ngươi cũng biết gần đây Thượng Kinh không yên ổn?”

“Nghe nói chút chút.”

“Ồ? Đã nghe được gì, nói thử xem?”

Trang Đông Khanh đành cắn răng thuật lại lắp bắp chuyện vài quan viên bị xét nhà.

Phu nhân lạnh nhạt: “Cũng đúng tám chín phần mười. Vậy ngươi có biết vì sao bọn họ gặp họa không?”

Câu hỏi này khiến Trang Đông Khanh choáng váng. Hắn ngập ngừng: “Ăn hối lộ trái pháp luật? Làm việc thiên vị gian lận?”

“Chỉ là lý do bề ngoài thôi.”

Mạch chuyện bỗng chuyển hướng, phu nhân hỏi: "Linh Nhi nói ngươi hôm đó ngủ lại ở Quảng Nguyệt Đài, là vì thế người khác chắn rượu say phải không?"

Trang Linh chính là tam công tử nhà họ Trang, em trai của nguyên thân.

Lục Phúc quả thực đã nhắc đến chuyện này. Ngày đó ở Quảng Nguyệt Đài không chỉ có câuh mà cả Trang Linh cũng có mặt, nhưng quan hệ giữa hai huynh đệ vốn nhạt nhẽo, nên không cùng dự một bàn tiệc.

"Ừm... cũng coi như vậy."

"Coi như?"

Trang Đông Khanh lúc này mới trả lời: "Ngày đó ta ngã đập đầu ở Quảng Nguyệt Đài, sau đó đến từ đường cũng ngã xuống đất. Tỉnh lại thì nhiều chuyện không nhớ được nữa. Đại phu nói là do đụng phải đầu, phải chờ máu bầm tan thì mới hồi phục."

Phu nhân lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn cậu

Lưu mụ mụ đi ra ngoài một chuyến, trở về thì ghé tai phu nhân nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy phu nhân khẽ nhíu mày nhưng không tiếp tục truy vấn về vấn đề này.

Bà chỉ lạnh nhạt hỏi: "Vậy bây giờ ngươi còn nhớ rõ những gì?"

Trang Đông Khanh đáp: "Nhớ được một ít chuyện lúc nhỏ, người trong phủ cũng nhận ra không khác biệt lắm..."

Phu nhân cắt ngang: "Chuyện tối hôm đó còn nhớ được gì không?"

"Chỉ nhớ... say rượu... ngủ, ngủ một giấc... Còn việc say thế nào, uống cùng ai, hiện giờ vẫn chưa nhớ ra."

Không gian rơi vào im lặng.

Phu nhân dùng ánh mắt sắc bén như đèn pha quét từ trên xuống dưới, tỉ mỉ quan sát Trang Đông Khanh như muốn lột trần hắn ra.

Bị nhìn đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán, Trang Đông Khanh cũng không dám đưa tay lau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play