"Vậy nên, ngươi thật sự không nhớ rõ vị bằng hữu nào?"

"Dạ đúng."

Bang! Chung trà bị đặt xuống bàn thật mạnh, tim Trang Đông Khanh cũng theo đó mà nhảy dựng.

Sau một hồi im lặng, phu nhân thở dài, vẻ mặt phiền muộn: "Thôi, với tình trạng của ngươi hiện tại, nói nhiều cũng vô ích, ta sẽ thẳng thắn luôn."

"Lần trước ngươi đứng đầu kỳ viện khảo, kỳ thi mùa xuân sắp tới, ta nghĩ ngươi cũng sẽ có tên trên bảng vàng."

"Nếu muốn nhập sĩ, tất nhiên phải hiểu đạo lý giữ mình, kim thượng đã qua tuổi hoa giáp, các hoàng tử cũng đều trưởng thành. Trang gia nhà chúng ta vốn xuất thân bình dân, không nên dính vào mớ gút mắc giữa Thái tử và các hoàng tử..."

Thực ra lời nói cũng không quá rõ ràng, nhưng Trang Đông Khanh, người từng đọc qua quyển sách này, hiểu rằng tuyến truyện chính là cuộc chiến đoạt vị.

Thái tử? Bây giờ Thái tử ở đâu mới được chứ?!

Trang Đông Khanh ngẩn người ra.

Phu nhân tiếp tục: "Đêm đó Thái tử, Định Tây Vương, cùng một vị quý nhân khác cũng có mặt. Sau khi ngươi trở về không lâu, Quảng Nguyệt Đài đã bị thân binh của Định Tây Vương phong tỏa, tuyên bố rằng có người đã hạ độc Vương gia... Hiện tại ba vị quan viên đã bị hạch tội, đều do Định Tây Vương thẩm vấn. Trong cung cũng xử trí một vị công công..."

Trang Đông Khanh cảm thấy não mình đã hoàn toàn quá tải.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng phu nhân, vẻ bối rối lộ rõ.

"Ngươi có nghe ta nói không?"

"Có, có... Chỉ là... Không hiểu lắm..."

"......"

Phu nhân hít sâu, Trang Đông Khanh theo trực giác cảm thấy bản thân dường như đã gây ra rắc rối gì đó, liền dùng tay móc móc vào lòng bàn tay mình.

"Thôi, đầu óc ngươi còn chưa tỉnh táo." Phu nhân xoa ấn giữa chân mày. "Tóm lại nhớ kỹ, dạo này không được tùy tiện kết giao lung tung."

"Dạ, được."

Giọng nói ngoan ngoãn, thái độ chân thành.

Phu nhân: "......"

Sau khi đuổi Trang Đông Khanh và người hầu đi, Lưu mụ mụ đang giúp phu nhân xoa đầu, chuỗi Phật châu bị ép chặt dưới lòng bàn tay, khiến phu nhân thở không thông.

“Ngươi nói xem, tiểu tử này có phải đang chơi khăm ta không?!”

“Thứ người từ đâu tới mà kỳ quặc vậy, thật vất vả mới nhìn thuận mắt được một chút, lại cố tình đến đây bày trò chọc ta tức giận!”

Lưu mụ mụ suy đoán: “Phu nhân cảm thấy, có phải nhị thiếu gia không muốn bộc lộ việc mình quen biết Lục Hoàng tử, nên cố ý giả vờ ngu ngơ không?”

Phu nhân nhớ lại hành vi cử chỉ của Trang Đông Khanh, bực bội nói: “... Nhưng hắn diễn cũng không ra được bộ dáng ngu ngơ đến vậy.”

“Thôi, dù sao cũng chỉ là thử hắn một lần. Hắn đã không chịu thành thật với ta, vậy thì Lục Hoàng tử cứ cố ý gửi thiệp mời hắn tham dự yến hội mùa xuân đi. Nếu Lục Hoàng tử muốn chống lưng cho hắn, ta cũng không cần báo lại chuyện này nữa.”

“Tránh để người khác thấy Thái tử thế yếu. Hắn và cha hắn đều như nhau, cứ muốn đứng hai chân, liên lụy cả nhà mới vui sao...”

Rời khỏi chủ viện một đoạn đường, Trang Đông Khanh vẫn ngơ ngác, đầu óc hỗn loạn.

Nói sao nhỉ, đến đây đã lâu, tình hình Trang phủ thế nào cậu đã nắm rõ, xuyên vào quyển sách nào cậu cũng biết.

Nhưng cho đến hôm nay, hai chuyện này vẫn luôn là những phần riêng biệt, không hề liên quan.

Đúng vậy, Trang Đông Khanh đến giờ vẫn chưa rõ ràng bản thân là nhân vật nào trong sách.

Hoàn toàn không nhớ có nhân vật nào trùng tên trùng họ với mình.

Nhưng lời của phu nhân vừa rồi, như mây mù tan biến, chỉ đường sáng rõ cho cậu.

Thì ra, cốt truyện còn chưa bắt đầu.

Cuốn sách kia bắt đầu viết từ sau sự kiện phế Thái tử. Mà hiện tại Thái tử vẫn đang tại vị, nói cách khác...

Ngơ ngác ngửa mặt lên trời, nhìn khung cảnh trống trải, lòng Trang Đông Khanh lại nặng nề không thể diễn tả, như có một ngụm khí nghẹn trong ngực, không thể nào thoát ra, áp lực cực độ.

Nói cách khác, những biến cố trước mắt chỉ là món khai vị. Phong ba thực sự của Thượng Kinh vẫn còn đang tích tụ.

Sự kiện phế Thái tử vô cùng quan trọng, liên lụy rộng khắp, đã có không ít người bỏ mạng, những người sống sót phần lớn đã đổi tên, chuyển sang phục vụ các hoàng tử khác.

Nguyên thân của hắn...

"A!"

Trang Đông Khanh ôm trán. Chỉ cần nghĩ đến những chuyện trước đây là đau đầu.

Cái vết thương trên đầu cậu không phải do tưởng tượng, mà thật sự là một vết sưng to. Lúc sốt cậu còn sờ thấy rõ, giờ thì vết sưng đã tan, nhưng mỗi khi nhớ đến quá khứ của nguyên thân và cốt truyện trong sách, đầu cậu lại nhức nhối.

Đại phu nói đây chỉ là tạm thời, vết bầm cần có thời gian tan hết. Nhưng ba ngày, ba tháng hay ba năm thì không thể chắc chắn.

“...”

Trang Đông Khanh nặng nề thở dài. Dường như mọi debuff đều đang dồn hết lên người cậu.

Ôi trời,

Chỉ mong đừng phải vai ác.

Con người ta không thể, ít nhất cũng không nên, xui xẻo đến thế chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play