Đại Đường Bất Dạ Thành

Mặt trời lặn về phía tây, tia nắng cuối cùng cũng khuất hẳn dưới chân trời. Bóng đêm vẫn chưa kịp bao trùm hoàn toàn thì đã bị những ánh đèn rực rỡ bất ngờ thắp sáng, từng con phố sáng lên tuần tự như những dòng bạc chảy trôi khi nhìn từ trên cao, rực rỡ chói mắt.

Trang Đông Khanh bước vào vùng ánh sáng lung linh ấy, suy nghĩ của cậu cũng trở nên mơ hồ như những ánh đèn sắc màu mê hoặc kia.

Cậu vỗ vỗ đầu, cảm giác choáng váng.

Tam nghe bia*, đúng là hơi quá sức với cậu.

(*) Tam nghe bia: ý chỉ uống ba cốc bia liền nghe thấy mọi âm thanh trở nên hỗn độn, hoặc trạng thái hơi say khi uống nhiều.

"Không lừa ngươi chứ? Đẹp phải không?"

Trang Đông Khanh gật đầu.

Lão Tam nói: "Đi thôi, chúng ta đến Quảng Nguyệt Lâu."

"Chỗ cữu cữu ta mở đấy."

"Đảm bảo đại gia ăn ngon uống đã, huynh đệ ta nói được làm được!"

Hai người bạn cùng phòng khác cũng cười nói ồn ào theo, nhưng âm thanh vang lên cứ như cách một tầng sương mờ. Trang Đông Khanh lắc lắc đầu, cảm giác dần rõ ràng hơn.

Bờ vai cậu nặng xuống, Lão Tam khoác vai Trang Đông Khanh, cười nói: "Khanh Khanh, đừng nghĩ gì cả. Mấy ngày này cứ chơi thật vui ở đây."

"Cứ coi nơi này như nhà mình."

"À đúng rồi, cậu không phải đang bảo tạm nghỉ học xong muốn yêu đương à? Trùng hợp ghê, anh có một huynh đệ cũng thích nam sinh, tối nay giới thiệu hai người làm quen nhé."

"Không nói nhiều, nhưng ngoại hình cậu ấy cũng khá hù dọa người đấy..."

Lão Đại bỗng chen lời: "Trước đó cậu đọc quyển tiểu thuyết kia thấy có chán không? Chưa thấy cậu nói gì. Nhưng gần đây tôi phát hiện được quyển mới, mở đầu tu tiên kết đan, phê lắm luôn~"

Lão Tam ôm Trang Đông Khanh bước đi lắc lư, còn Lão Đại cứ lải nhải mãi, làm cậu nghe đến mức đầu óc cũng quay cuồng theo.

…..

Hai chai bia nữa trôi xuống bụng, trong mắt Trang Đông Khanh, đèn lồng của Quảng Nguyệt Lâu dường như nhân đôi.

Rượu không làm tăng thêm dũng khí, bạn bè lão Tam  đến càng khiến Trang Đông Khanh bối rối đến mức suýt tè ra quần.

Trên đường trở về, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, tay trái móc tay phải, khẩn trương nói đi nói lại: "Phải tự nhiên, phải thể hiện thoải mái, không cần căng thẳng, coi như quen thêm một người bạn thôi…"

Tay trái bất ngờ đấm nhẹ vào lòng bàn tay phải, tự động viên: "Đúng vậy, coi như làm quen thêm một người bạn mà…"

Chưa kịp nói hết lời đầy khí thế, dưới chân bỗng trượt một cái.

Cầu thang gỗ trước mắt ngày càng phóng to.

Rầm!

"Aaa, đau quá trời!"

*

Trăng tròn treo cao, ánh sáng thanh khiết dịu dàng rải khắp thế gian.

Đại Thịnh vương triều, Thượng Kinh, bên trong Quảng Nguyệt Đài.

Tại đại đường lầu một, nữ cầm ngồi ngay ngắn, tay cầm tỳ bà che nửa khuôn mặt diễm lệ. Ngón tay lướt nhanh trên dây đàn khi đến đoạn cao trào, tiếng tỳ bà dồn dập phối hợp với vũ cơ có thân hình uyển chuyển, các nàng uốn cong eo, xoay người mềm mại, tốc độ múa càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, một tiếng nhạc vang lên như sấm động, âm hưởng kéo dài như dòng nước chảy mãi không ngừng, tựa đóa hoa tung bay khắp trời. Tiếng ca nhẹ nhàng, vũ điệu mơ màng, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai không dứt.

Bên dưới đài, những tràng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên không ngớt.

Các bàn khách khứa trong bầu không khí náo nhiệt thi nhau nâng ly, truyền rượu mời nhau, chơi trò đoán rượu, ngâm thơ đối đáp, vui vẻ vô cùng.

"Hay lắm!"

Từ ghế lô lầu hai, một thanh niên mặc hoa phục vỗ tay tán thưởng.

Lời khen của thanh niên vừa dứt, mọi người trong yến tiệc đồng loạt hưởng ứng, tiếng ca tụng vang lên liên tiếp.

Chỉ có hắc y nam tử đối diện hắn, dù cũng vỗ vài cái tay, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt, không chút biểu cảm.

“Rượu và thức ăn có hợp khẩu vị không?” Thanh niên quay đầu hỏi đối phương.

“Thái tử nói đùa rồi, Đông Cung mở tiệc chiêu đãi, làm gì có chuyện phân biệt đối xử.”

Nam tử áo đen đáp, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, lời nói nghe lịch sự nhưng không hề có dáng vẻ cười cợt.

Người thanh niên đối diện, chính là Thái tử Đại Thịnh, không tỏ vẻ bất mãn, vẫn giữ thái độ hòa nhã nói: “Ngươi nghĩ vậy là tốt, giờ ai mà không biết Định Tây Vương được lòng Hoàng đế, lần này thỉnh ngươi đến thật không dễ.”

Lời nói mang theo hai phần oán trách, khiến không ít khách khứa ngồi trên bàn tiệc ngấm ngầm trao đổi ánh mắt. Ánh nhìn ấy lại hướng về phía nam tử áo đen, chính là Định Tây Vương Sầm Nghiên, người có thế lực như mặt trời ban trưa. Tuy không ai dám nói gì rõ ràng, nhưng vẻ mặt của họ cũng toát lên chút trách móc không biết tốt xấu.

Sầm Nghiên chỉ coi như không thấy.

Sau khi hàn huyên vài câu, tiếng ca múa trong đại sảnh lại vang lên, thu hút ánh mắt Thái tử.

Khi mọi người đều chìm đắm trong điệu múa, Sầm Nghiên vẫy tay gọi tùy hầu đến, thì thầm mấy câu. Tùy hầu nghe xong, đồng tử co lại, nhưng sắc mặt không thay đổi, chỉ cúi đầu cung kính lui xuống. Sau đó, chén rượu trên bàn được nhanh chóng đổi vị trí.

Không lâu sau, Sầm Nghiên rời khỏi bàn tiệc.

Hắn vừa đi, tùy hầu của hắn cũng lặng lẽ đi theo.

Rời khỏi sảnh chính, nhưng không rời hẳn, tùy hầu bước nhanh lên cầu thang hướng về phòng khách trên tầng. Đến một khúc rẽ, hắn thấy một bóng người rút vào góc tối. Khi đến gần, chiếc mũi cao và đôi mắt sâu thẳm khiến hắn nhận ra đó chính là Sầm Nghiên.

Tùy hầu vội bước lên: “Chủ tử!”

Dưới ánh nến lờ mờ, Sầm Nghiên đứng trong bóng tối. Dù gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng xương gò má đỏ hồng nhạt vẫn để lộ chút chật vật của hắn lúc này.

Vừa nhìn là biết có điều bất thường.

“Triệu gia đã đi trước đặt phòng, cũng đã phái khoái mã về phủ điều người. Chén rượu cũng lấy rồi. Chủ tử, ngài... ngài có ổn không?”

Nói rồi tùy hầu đưa tay định đỡ.

Nhưng Sầm Nghiên phất tay ngăn lại, giọng khàn khàn cất lên: “Không sao, dẫn đường.”

Dọc đường, tùy hầu không ngừng quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói: “Ngài có thể phân biệt được đó là loại độc gì không?”

Phải, lúc ở bàn tiệc, lời Sầm Nghiên nói với hắn chính là: “Rượu có vấn đề, có độc.”

Sầm Nghiên lắc đầu, chỉ thúc giục: “Đi nhanh đi.”

Tùy hầu đành phải bước nhanh hơn.

Vào phòng, Triệu đại phu của vương phủ đã bày ngân châm theo thứ tự, chỉ chờ Sầm Nghiên ngồi xuống để bắt mạch và chẩn đoán độc.

Sầm Nghiên duỗi tay ra, Triệu đại phu giữ lấy mạch môn của hắn, tập trung lắng nghe, đôi mày dần cau chặt lại.

“Đồ vật chứa độc đâu?”

“Đây ạ.”

Tùy hầu lấy ra một chén rượu, Triệu đại phu đưa lên ngửi nhẹ, sau đó đưa đến gần ánh nến để quan sát kỹ.

Giây lát sau, ông lấy một cây ngân châm nhúng qua rượu. Tùy hầu thấy màu sắc ngân châm không đổi thì ngạc nhiên hỏi: “Không có độc sao?”

Triệu đại phu chỉ lắc đầu.

Ông tiếp tục đưa chén rượu lên gần ánh nến, một lát sau, tàn rượu bị ngọn lửa thiêu cháy, để lại mùi khét nhẹ như lông chim cháy.

“Cái này...”

Triệu đại phu cau mày, hỏi Sầm Nghiên: “Vương gia có cảm thấy khô miệng, khô lưỡi, toàn thân nóng bừng không?”

Sầm Nghiên gật đầu, “Vùng đan điền như có gì đó đang thiêu đốt.”

Triệu đại phu cầm ngân châm, đâm vào nhiều huyệt vị trên người Sầm Nghiên. Ngân châm khi nhúng qua rượu không đổi màu, nhưng sau khi lấy ra từ cơ thể Sầm Nghiên, một nửa cây châm đã đen kịt vì hấp nhiệt.

Tùy hầu hoảng loạn: “Triệu đại phu, rốt cuộc là chuyện gì?”

Triệu đại phu cau chặt mặt, rút hết những cây ngân châm còn lại trên người Sầm Nghiên rồi mới chậm rãi nói: “Nếu lão phu không chẩn đoán sai, đây chính là một dạng tình độc.”

Tùy hầu chết lặng, không thốt nên lời.

Gò má Sầm Nghiên đã đỏ bừng, nhưng hắn không hề kinh ngạc, dường như đã đoán được từ phản ứng của cơ thể. Hắn chỉ bình thản hỏi: “Vậy sai người chuẩn bị nước lạnh được không?”

Xuân dươcj thường chỉ ảnh hưởng đến cơ thể con người, hết hiệu lực thuốc thì sẽ ổn.

“Tuyệt đối không được!” Triệu gia ngăn lại, vội nói: “Thứ này không phải loại tình độc đơn giản. Nếu ta không nhầm, đây có lẽ là do Ma Phấn cổ trùng Nam Cương bào chế. Hiệu quả của nó tuy không tà môn như cổ trùng, nhưng nếu không... không được giải tỏa hoàn toàn, e rằng sẽ tổn hại đến dương thọ.”

Lau mồ hôi trên trán, Triệu gia bất ngờ quỳ xuống: “Chủ tử, sức khỏe là quan trọng nhất, xin triệu người hầu hạ ngài!”

Tùy hầu cũng cuống cuồng quỳ xuống theo.

Sầm Nghiên nhắm mắt, ngồi thẳng người, im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Nhiều năm ở địa vị cao khiến nét mặt của hắn luôn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng nếu nhìn kỹ, ngoài gò má hơi đỏ, lúc này thái dương đã lấm tấm mồ hôi nhỏ li ti — rõ ràng dược tính vẫn đang phát tác.

Tùy hầu thấy chủ tử không đáp lời, nóng ruột: “Hay là về phủ trước? Như vậy dễ tìm người xử lý hơn.”

Sầm Nghiên lạnh nhạt nói: “Lúc này rời đi, ngày mai Thái tử sẽ nghĩ gì?”

Huống hồ trước đó ta đã từ chối ba, bốn lần gặp mặt. Lần này cũng không tiện thoái thác nữa.

Tùy hầu cứng người, không dám nói thêm.

Từ năm ngoái, quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử đã trở nên vi diệu. Vào dịp Tết năm nay, Thánh Thượng còn khiển trách Thái tử trước mặt bá quan. Giờ đây, các vị hoàng tử đều đã lớn tuổi, những tin đồn về tranh quyền đoạt vị ngày càng lan rộng. Trong nửa năm qua, cuộc đấu đá trở nên gay gắt, các loại âm mưu nhỏ không ngừng diễn ra…

Nhưng Hoàng thượng rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ Thái tử. Là cận thần, Sầm Nghiên lại càng không thể tự tiện suy đoán ý chỉ của bệ hạ, làm chậm trễ Đông Cung.

Đi... hay là không thể đi.

Sầm Nghiên nói: "Nhưng nếu tìm người hạ loại độc này, chưa chắc bọn họ không có chuẩn bị kế hoạch sau..."

Nếu là liên hoàn kế, từng lớp bẫy nối tiếp nhau, cũng không thể không đề phòng.

Biết Sầm Nghiên có chút ưa sạch sẽ, trong phủ không có nửa người thông phòng hay hầu giường, hiển nhiên không phải kẻ háo sắc. Triệu gia vẫn đang đau đầu suy nghĩ nên khuyên nhủ thế nào, nghe thấy giọng điệu có phần do dự của Sầm Nghiên liền lập tức chen vào: "Chuyện này dễ làm, cứ để Hách Tam đi tìm. Quảng Nguyệt Đài có nhiều thanh quan, Vương gia thấy ai vừa ý thì mua về."

Người trong vương phủ đã nắm trong tay, sẽ không dám giở trò gì.

Sầm Nghiên thở hắt ra, hơi thở như bị bỏng. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn cũng gật đầu, chỉ bồi thêm một câu: "Tìm nam tử."

Nghĩ rằng Sầm Nghiên muốn đoạn tuyệt nguy cơ con nối dõi, Triệu gia và tùy hầu cũng không suy nghĩ sâu xa.

Hai người đã đi theo Sầm Nghiên nhiều năm, biết rõ hắn yêu thích sạch sẽ, chắc chắn không muốn người khác chứng kiến cảnh hắn phát độc. Bàn bạc xong xuôi, Triệu gia và Hách Tam liền lập tức lui ra ngoài.

"Ta biết Vương gia từ trước đến nay không thích người tiếp cận, nhưng bất luận thế nào, đêm nay ngươi nhất định phải giải quyết việc này cho tốt."

riệu gia ở cửa dặn dò Hách Tam một câu, hai người chia từng hướng hành động.

Cùng lúc đó, tại một góc khác của Quảng Nguyệt Đài ——

Biến cố xảy ra quá nhanh, khi mọi người nhìn thấy bóng dáng màu xanh ngã xuống bậc thang, cả đám bỗng chốc chết lặng, không ai lên tiếng.

“Ngây người làm gì? Mau đỡ người dậy đi!”

Không biết ai hét lên một tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Ngay lập tức, người thì đỡ, kẻ thì chắn đường. Năm sáu bàn tay vội vàng đưa ra giúp đỡ, cuối cùng nâng Trang Đông Khanh dậy. Vừa ngồi lên, trước mắt hắn tối sầm, tai ù đi, ong ong vang lên liên hồi. Cơ thể lảo đảo vài cái, mãi mới đứng vững được.

Theo phản xạ, Trang Đông Khanh định đưa tay ôm đầu, nhưng đã bị người khác giữ lại.

“Trang công tử, ngài vẫn ổn chứ?”

“Để ta xem... Úi chà, đụng vào thái dương rồi, may mà không chảy máu, nhìn có vẻ vẫn ổn...”

“Đau...” Trang Đông Khanh cắn răng chặt, cảm nhận sự đau nhói và ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về mình. Hắn cố nuốt nước mắt vào trong để không mất mặt.

“Hôm nay ngài uống hơi nhiều đó.” Một giọng nói gần bên cảm thán.

Trang Đông Khanh gật đầu, thầm nghĩ:

Uống năm ly bia, đúng là hơi quá.

Cú ngã vừa rồi như kích hoạt toàn bộ cơn say bị dồn nén. Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, tai nghe âm thanh mơ hồ, trước mắt hình ảnh cũng mờ mịt như nhìn qua làn sương.

Hắn cố chớp mắt vài lần, tuyệt vọng phát hiện những chiếc đèn lồng trong lầu như biến thành hai, ba tầng.

“Ta đỡ ngài đi nghỉ ngơi nhé...”

“Phòng cho công tử đã được sắp xếp thỏa đáng rồi, đêm nay ngài là khách quý của công tử chúng ta...”

“Cẩn thận! Nhìn chân kìa!”

 Mơ mơ màng màng, Trang Đông Khanh bị ai đó dìu đi.

Vừa cử động, cơn choáng váng không ngừng kéo tới, đầu đau nhói từng cơn. Bên cạnh có người cứ nói gì đó nhưng hắn không nghe rõ một chữ nào, che trán lại, cố gắng nhịn nhưng không chịu nổi, Trang Đông Khanh khẽ rên rỉ, dùng tay áo rộng của bộ Hán phục lau nhẹ trước mắt.

Chỉ cần không ai thấy thì không tính là mất mặt.

Khi ra ngoài không cảm thấy đã đi xa, nhưng trên đường quay về, cơn đau đầu cộng với cảm giác say như hai trạng thái debuff nặng nề ập tới, khiến hắn như cạn kiệt sức lực. Cố gắng bước đi thẳng, Trang Đông Khanh mơ hồ nhận ra người bên cạnh đã thay đổi, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thì trời đất lại quay cuồng. Giọng nói ai đó vang lên bên tai, "Đến rồi."

Kẽo kẹt —

Cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn bị đẩy ra.

Trang Đông Khanh chớp mắt vài lần, cố làm dịu cơn đau nhói, tầm mắt dần trở nên rõ ràng hơn một chút.

Ghế lô khắc hoa này… sao lại có thể biến đổi?

Còn đang mơ màng, hắn bị ai đó nhẹ đẩy từ sau lưng, ngã chúi về phía cánh cửa.

Kẽo kẹt — Cánh cửa đóng lại.

Âm thanh khe khẽ của ai đó vang lên đồng thời.

"Ai?"

Không có ai đỡ nữa. Trang Đông Khanh loạng choạng vài bước, tay bắt được mép bình phong, cố gắng tìm điểm tựa giữa thế giới quay cuồng. Thở ra một hơi nặng nề, hắn dồn sức nỗ lực đứng vững, cố lấy lại bình tĩnh.

Đầu vẫn còn đau, cơ thể không hiểu sao lại bắt đầu nóng lên. Trang Đông Khanh mơ màng đưa tay sờ soạng, chạm vào vết thương, hốc mắt lập tức ươn ướt. Âm thanh nhẹ nhàng kia lại vang lên lần nữa, rõ ràng, không bị bất kỳ tạp âm nào quấy nhiễu, vẫn giống hệt như trước. Chỉ là một từ, ngữ điệu không quá gấp gáp, nhưng lại mang theo vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Trang Đông Khanh vội dùng tay áo lén lau mắt, lí nhí nói: “Ta... Ta đây, Khanh Khanh.” Giọng nói ngọng ngịu, mơ hồ, còn xen lẫn chút nức nở như đang làm nũng. Chính bản thân Trang Đông Khanh cũng ngây người vì lời vừa bật thốt ra.

Không gian bên trong trở nên im lặng.

Trang Đông Khanh cuộn ngón chân, bối rối như muốn moi đất, vội kéo tay áo che kín cả khuôn mặt.

“Vào đi.”

Giọng nói bên trong lại vang lên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play