Xe ngựa lắc lư, đến khi mặt trời lên cao, Trang Đông Khanh chậm rãi mở mắt, cuối cùng cũng ngủ đủ giấc.
“Oáp.”
Cậu dụi mắt, thuần thục ôm gối đầu vào ngực, cả người mềm nhũn như không có xương, dán chặt lên chiếc gối.
“Thiếu gia?” Lục Phúc thử thăm dò gọi một tiếng.
Trang Đông Khanh định nhắm mắt lại nhưng cuối cùng vẫn mở ra, gật đầu ra hiệu rằng mình đã tỉnh.
Tỉnh rồi, nhưng cần một khoảng thời gian để hoàn toàn tỉnh táo.
Lục Phúc nhanh chóng lấy chậu nước đã chuẩn bị sẵn, nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô vừa đủ rồi lau mặt cho cậu. Xe ngựa lay động, không tiện mang nước nhiều, chỉ cần vừa đủ để làm dịu đi cơn mơ màng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play