Sầm Nghiên đã lâu không nghĩ đến cảnh sắc nơi đất phong—núi sông, hồ nước, thiên địa rộng lớn. Tuyết sơn, bích hồ, Hồ Điệp Cốc, ruộng bậc thang, thạch lâm... Mây tía phương nam… Bàn tay phải theo bản năng lướt đến chuỗi ngọc trên cổ tay trái, Sầm Nghiên khẽ nhắm mắt.
Bỗng nhiên, hắn hiểu vì sao mình không thấy phiền chán Trang Đông Khanh.
Trên người Trang Đông Khanh không có chút tâm tư vòng vo như người kinh thành, nói chuyện cũng không cần vòng vèo, không che giấu. Cậu rất giống một đứa trẻ lớn lên ở đất phong—vui thì cười, giận thì bực, cái gì cũng viết rõ ràng trên mặt, đơn giản và thẳng thắn.
Sầm Nghiên lẳng lặng ăn hết miếng bánh hoa tươi còn lại.
Liễu Thất trở về, trên tay cầm một bình trà nhỏ. Chỉ liếc mắt, Sầm Nghiên đã nhận ra đó là bình trà trong xe ngựa của Trang Đông Khanh.
"Thật hiếm khi thấy chủ tử ăn bánh hoa tươi của kinh thành, sớm biết thế đã bảo ma ma làm thêm một chút."
Thấy trên đĩa thiếu mất một miếng, Liễu Thất cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play