Sự thật đã chứng minh rằng, đến phút chót ôm chân Phật vẫn hữu ích.

Vì chỉ mấy ngày sau, Trang Đông Khanh đã nhận được thiệp mời tham dự yến hội xuân.

Tìm hiểu một vòng, hóa ra đây là buổi tụ họp văn nhân do các thư viện lớn ở kinh thành liên kết tổ chức trước kỳ thi mùa xuân. Hội kéo dài nhiều ngày, mỗi ngày có chủ đề khác nhau, hoặc là làm thơ, viết văn, hoặc so tài thư pháp. Các học sinh sẽ tham gia ngay tại chỗ, những tác phẩm xuất sắc nhất sẽ được chọn treo giữa hội để mọi người thưởng lãm.

Bữa tiệc cũng không thiếu các bậc quý nhân đến dự. Thậm chí, vài năm trước còn có chuyện thánh thượng đích thân ghé thăm, trở thành giai thoại được người đời ca ngợi.

Nếu văn chương hay thơ từ may mắn được quý nhân để mắt tới, học sinh không chỉ nổi danh, mà còn có thêm cơ hội mở ra con đường làm quan, được lưu truyền như một giai thoại hiếm có.

Trang Đông Khanh hỏi Lục Phúc thì biết rằng nguyên thân sau khi tham gia kỳ thi viện đã bắt đầu chuẩn bị cho yến hội xuân này.

Có tiền lệ như vậy, nếu cậu không tham gia rõ ràng là không hợp lý.

Từ khi tỉnh lại, cậu vẫn bị cấm túc trong phủ, rất nhiều tin tức bên ngoài đã trở nên rõ ràng và an bài xong xuôi khi đến tai cậu, nhân cơ hội này ra ngoài thăm dò tình hình một chút cũng không tồi.

Sau khi hạ quyết tâm, chẳng mấy chốc đã đến ngày yến hội xuân, Trang Đông Khanh cùng hai người em là Trang Việt và Trang Linh ngồi chung xe ngựa của Trang gia đến dự.

Địa điểm tổ chức ở học đường, nơi mà Trang Đông Khanh từng xin nghỉ.

Lần quay lại này, học đường cũng có vài thay đổi. Trên cửa treo những bức thư pháp mang ý nghĩa tốt lành, khách phải trình thiệp mời mới được vào. Hai bên con đường ngập tràn chậu hoa, có những cây hải đường khoe sắc rực rỡ đón gió xuân, cũng có cả những chậu lan kiêu ngạo, tao nhã.

Dọc theo hành lang, các bức tranh và bài văn chương được treo đan xen hai bên, Trang Đông Khanh chẳng hiểu gì, nhưng Trang Việt và Trang Linh lại dừng bước vài lần để ngắm nhìn, trông có vẻ rất thích thú.

Đi mãi cũng đến nơi diễn ra yến hội, nơi dòng người chen chúc tấp nập, Trang Đông Khanh thấy không ít bạn học quen biết, mỗi lần gặp là phải giải thích việc mình bị va đầu đến mất trí nhớ. Đi một vòng, hầu như tất cả mọi người quen đều đã biết chuyện.

Tìm được một góc yên tĩnh, Trang Đông Khanh ngồi xuống ngay ngắn, ánh mắt lướt qua bàn dài đầy ắp trái cây và điểm tâm, nuốt thầm một ngụm nước miếng.

“Không vội, lát nữa tất cả đều là của mình,” cậu âm thầm tự nhủ, rồi chỉnh đốn tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ra dáng đường hoàng.

Ánh mắt Trang Đông Khanh thỉnh thoảng lại lướt qua bàn tiệc, không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

Oa, điểm tâm này, chưa từng ăn qua, trông thật tinh xảo.

Oa, có cả chà bông? Cảm động ghê, muốn ăn quá.

Ôi trời, sơn trà vàng óng ánh trông cũng ngọt lắm. Không được, nhịn đi, phải nhịn!

Giữa cuộc chiến nội tâm ấy, Trang Đông Khanh lặng lẽ theo mọi người tham gia buổi yến tiệc.

Chủ tọa bắt đầu phát biểu, không thiếu những lời hoa mỹ, Trang Đông Khanh nghe đến đoạn "Chi, hồ, giả, dã" của vị viện chính thư viện mà đầu óc lập tức rối mù. Sau đó là phần phát biểu của các thầy giáo cùng đại học sĩ khách mời. Có những học giả danh tiếng bên ngoài và cả các quan văn phẩm cấp không thấp.

Thi thoảng bên cạnh có người thì thầm bàn tán, Trang Đông Khanh căng tai nghe ngóng.

“Không phải nói Thái phó của Thái tử sẽ đến sao? Không thấy đâu nhỉ.”

“Chuyện đó là từ lâu rồi, hơn nữa gần đây... kỳ thi mùa xuân sắp tới, tránh né thị phi thôi...”

Trang Đông Khanh lục lọi trong trí nhớ, mơ hồ nhớ lại sự kiện phế Thái tử có liên quan đến một vụ gian lận khoa cử. Vụ gian lận đó... chẳng phải xảy ra vào kỳ thi mùa xuân sao?

“Thái tử giá lâm!”

Một tiếng hô lớn vang lên, khiến Trang Đông Khanh giật mình, vội vàng cùng mọi người quỳ xuống. Lúc này mới nhận ra tiếng thông báo sắc bén ấy phát ra từ một vị thái giám phụ trách lễ nghi.

Quỳ lạy, cung nghênh, đồng thanh tung hô “Thiên tuế!”

Sau khi buổi lễ kết thúc, mọi người trở lại chỗ ngồi, Trang Đông Khanh mới dám ngẩng đầu lên quan sát.

Thịnh Võ Đế lúc trẻ từng chinh chiến khắp nơi, những người con còn sống của ông đều được sinh ra sau khi ông lên ngôi. Vì thế, dù Thái tử là trưởng tử, thực tế tuổi tác cũng chưa đến ba mươi.

Thái tử tên là Lý Thành. Từ xa nhìn lại, Trang Đông Khanh chỉ thấy người này khoác cẩm y hoa lệ, khuôn mặt nho nhã hiền hậu, trò chuyện cùng viện chính học giả rất đỗi thân thiện.

Khi chưa kịp nghe hết những lời Thái tử nói, Trang Đông Khanh lại bắt đầu thả hồn đi đâu.

Cho đến khi giọng thông báo bén nhọn lại vang lên lần nữa:

“Định Tây Vương đến ——”

“!”

Chậm một nhịp, vội vàng đuổi theo mọi người lần nữa hành lễ, giọng nói vang lên có chút thay đổi, có lẽ là tùy tùng của Vương gia.

Lại ngồi xuống, Trang Đông Khanh sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi vì không kịp hành lễ, suýt nữa bị chú ý.

Dùng tay áo lau cổ, nhìn chằm chằm đĩa bánh chà bông sơn trà trước mặt, Trang Đông Khanh chua chát nghĩ: Bữa cơm này chẳng ngon lành gì.

Sau phen hoảng sợ, cậu nghiêm túc hơn nhiều, cúi đầu, ngồi ngay ngắn, chỉ lắng nghe những lời bàn tán xung quanh.

“Này, vị sát thần ấy sao lại tới đây?”

“Ta làm sao biết, nhưng sắc mặt Thái tử không được tốt.”

“Ai nhìn thấy Định Tây Vương mà sắc mặt tốt nổi chứ? Ba vị tội thần trước kia đều là bị hắn xử lý đấy...”

Định Tây Vương, Sầm Nghiên, là vị vương duy nhất không cùng họ trong triều. Mấy năm trước được chiếu chỉ vào kinh phò tá, lập công lớn nên được giữ lại Thượng Kinh. Dù nhiều lần xin quay về đất phong, hoàng đế vẫn không cho phép.

Thực ra, Sầm Nghiên từng lớn lên cùng nam chính. Khi lão Vương gia còn sống, hắn đã vào kinh làm thư đồng, học chung với các hoàng tử, từ nhỏ đã được Thịnh Võ Đế yêu quý. Sau khi lập công, càng được lòng vua, phong cảnh vô song.

Tuy nhiên, hắn chỉ nghe lệnh hoàng đế, hoàn toàn không để ý tới các hoàng tử.

Ở giai đoạn cuối triều, để lôi kéo Sầm Nghiên, các hoàng tử đều nghĩ đủ mọi cách.

Nghĩ đến đây, yến hội cuối cùng cũng kết thúc phần chính.

Thời gian nghỉ ngơi giúp không khí bớt căng thẳng. Phía trước, các đại học sĩ bắt đầu thân thiện trò chuyện, những văn nhân và học sinh xung quanh cũng uống trà, tán gẫu, ăn điểm tâm.

Trang Đông Khanh nhanh chóng cầm hai miếng bánh chà bông, đưa một miếng cho Lục Phúc, còn mình cắn một miếng.

Ồ, là thịt, còn khá ngon nữa.

Cảm động ghê.

Toàn bộ sự chú ý tập trung vào vị giác. Vô thức ngẩng đầu lên, Trang Đông Khanh chợt đối diện với một bóng dáng đứng thẳng phía trước, cậu ngẩn người.

Nguyên thân thời trẻ thức đêm đọc sách làm hỏng mắt, hơi cận thị, nên nhìn không rõ người kia. Chỉ có thể thấy dáng cao, mày sâu mắt sắc, khí chất phong lưu — chắc là đẹp?

Trang Đông Khanh híp mắt cố nhìn, nhưng vẫn mơ hồ. Tuy vậy, cậu có cảm giác đối phương cũng đang nhìn mình?

Bên cạnh, viện chính phút chốc cúi người chào người đó. Sau cổ Trang Đông Khanh lạnh toát, lập tức nhận ra người kia nếu không phải Thái tử thì cũng là Định Tây Vương.

Hoảng hốt, cậu cúi đầu thật nhanh... Không thấy không thấy, coi như không thấy!

Yến tiệc chính thức bắt đầu.

Vừa nhận được tin tức, Liễu Thất tiến lên thay cho tùy tùng hầu hạ. Một mặt chia thức ăn cho Sầm Nghiên, một mặt khẽ nói với giọng chỉ hai người nghe được: “Lục hoàng tử cũng tới, vừa vào từ cửa hông.”

Nói xong không thấy có phản ứng gì. Ngẩng đầu nhìn, Liễu Thất phát hiện Sầm Nghiên đang nhìn chằm chằm về phía bên dưới.

“Chủ tử?” Liễu Thất khẽ gọi.

Sầm Nghiên lúc này mới hoàn hồn, trầm ngâm một lát, giơ tay chỉ về một hướng: “Đi tra xem học sinh kia là ai.”

Liễu Thất nhìn theo, nhất thời không xác định được: “Chủ tử nói là...?”

Sầm Nghiên nhìn lại lần nữa, lấy tay đè đè giữa chân mày: “Ừ, cái người chỉ lo ăn không thèm ngẩng đầu kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play