📌Lưu ý:
- Đa số truyện mình edit đều là thể loại bản thân mình thích.
- Nên mình chủ yếu Edit để bản thân đọc và chia sẽ cho mọi người cùng đọc. Có sử dụng AI tại mình không giỏi tiếng trung. Và không đọc được convert. Nếu các bạn cảm thấy truyện hợp với mình xin hãy lưu lại, nếu không hợp thì xin hãy bỏ qua ạ!
-Trong quá trình đọc nếu có thấy sai xót gì thì hãy bình luận cho mình biết nha, mình sẽ chỉnh sửa.
-Truyện chỉ đăng duy nhất ở TYT - vui lòng không reup!
Editor: Không thích ăn hành
Nguồn: Tấn Giang
Độ dài: Chính văn 97 chương
📚书名:惊鸿照影来 - ✍️ 作者:天涯无乡
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên thư , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Chậm nhiệt
Văn án:
Nàng diễn như không diễn, hồn nhiên tùy ý, nhưng kỳ thực lại là kẻ khéo léo thông minh, giỏi nhập vai.
Hắn tiểu hầu gia ban đầu lạnh lùng thâm trầm, về sau lại ôn nhu dịu dàng, săn sóc hết mực.
—————————
Nữ diễn viên Khương Từ gặp chuyện chẳng lành, điều hoang đường là khi tỉnh lại, điều đầu tiên lọt vào mắt nàng không phải giường bệnh ở bệnh viện, mà là... một cỗ quan tài gỗ lạnh như băng.
Khó khăn lắm mới bò ra được khỏi quan tài, nàng ngẩng đầu lên chạm mặt ngay ánh mắt của Triệu Tuân, người đang bị thương nằm nghỉ ở một bên.
Khương Từ: "Đóng tuồng đến mức này, e rằng là ta thật sự xuyên không rồi."
Chỉ là, không ngờ người ta xuyên không thì tay cầm thiên mệnh, sai khiến gió mây, còn nàng vừa xuyên qua đã phải... "giả chết hoàn hồn".
Tiểu Hầu gia Triệu Tuân vừa trấn thủ biên ải hồi kinh, liền nhận thánh chỉ điều đến Đại Lý Tự nhậm chức, chẳng ngờ lại bị người hãm hại, suýt nữa mất mạng nơi Giang Nam.
Người khác gặp nạn thì may mắn gặp được đại hiệp tương trợ. Còn chàng là gặp phải “nữ quỷ hoàn dương”. Người khác gào thét bỏ chạy, chỉ riêng tiểu Hầu gia trọng thương không thể trốn, chỉ có thể nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau.
Nữ quỷ: “Ngươi có thể kéo ta một cái không? Nằm trong quan tài, khó chịu lắm đó.”
Tiểu Hầu gia: “…”
Thuộc hạ: “Hầu gia, vị cô nương này là?”
Tiểu Hầu gia: “Khả nghi, mang về điều tra.”
Nữ quỷ: “Khoan đã?! Ta vừa mới cứu mạng ngươi xong đó nha?!”
Nhiều năm sau, hai người cùng trở lại chốn xưa.
Khương Từ: “Năm đó sao chàng thấy người bò ra từ quan tài lại thản nhiên thế? Trên mặt không hề có chút biểu cảm.”
Triệu Tuân: “Ta cũng không phải là thản nhiên lắm đâu.”
Khương Từ: “Chàng cũng không bỏ chạy.”
Triệu Tuân: “... Là vì ta bị thương nặng, chạy không nổi.”
Khương Từ: “À, ta còn tưởng là vì ta trông hiền lành, lại còn cứu chàng một mạng, nên chàng mới không nỡ bỏ ta lại…”
Triệu Tuân: “Nàng muốn nghĩ vậy cũng được.”
【Hướng dẫn đọc】