“Ta…”
Ca nữ ôm đàn tỳ bà trong tay, thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía mình, nhất thời căng thẳng đến nỗi không thốt nên lời, ấp a ấp úng mãi, cuối cùng chỉ lắc đầu.
Không rõ là do thật lòng hay diễn xuất cao siêu, nhưng ánh mắt con người sẽ không nói dối. Khương Từ nhớ lại ánh nhìn muốn nói lại thôi của nàng ta khi nãy, tuyệt đối không thể chỉ là một câu “chưa từng gặp mặt” cho qua.
Nàng muốn tiếp tục hỏi, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Một mặt, chính nàng cũng chẳng nắm rõ tình hình hôm đó; mặt khác, nơi đây có mặt Triệu Tuân, nói nhiều dễ bị sinh nghi… Đang lúc do dự, thì Thường Siêu bước lên một bước.
Chỉ thấy hắn nâng tay, trong lòng bàn tay là cây trâm bạch ngọc mang từ trong mộ ra, hỏi: “Cô nương có nhận ra vật này chăng?”
Ca nữ thoáng nhìn, rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Chưa từng thấy qua.”
Thường Siêu gật đầu, cất trâm lại, tiếp tục hỏi: “Vậy vài hôm trước cô nương được mời tới thuyền hoa tấu khúc, còn nhớ chuyện ấy chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play