Chương 1: Xuyên Không - Xin chào.
“Cô Khương, xin hỏi cô có điều gì muốn nói về lễ trao giải tối nay không?”
“Khương tiểu thư, cô có hài lòng với kết quả tối nay không?”
“Bị đề cử ba lần mà chẳng đoạt giải nào, cô có thấy tiếc nuối chăng?”
“Khương Từ, năm nay lại lỡ duyên với Ảnh hậu, hẳn là người hâm mộ cũng rất thất vọng, cô có lời gì muốn nhắn nhủ với họ không?”
Rạng sáng, Khương Từ vừa bước ra khỏi cổng đài truyền hình, chỉ nghe “tách tách” một trận vang dội tiếng chụp hình, bốn phía đèn flash loé sáng liên hồi, trong màn đêm tối mịt, ánh sáng chói khiến nàng suýt nữa không mở nổi mắt.
Trợ lý còn chưa kịp che dù đã vội bước ra chắn trước mặt, hấp tấp nói: “Xin thứ lỗi, xin đừng chụp hình! Mọi người làm ơn tránh ra một chút, đừng chắn xe, chú ý an toàn!”
Khương Từ còn chưa kịp phản ứng, trợ lý đã như cơn gió lốc kéo cô lao khỏi vòng vây, xe đã đợi sẵn cách đó không xa. Một chuỗi động tác mở cửa, nhét người, đóng cửa liền mạch hoàn thành trong chớp mắt. Cuối cùng chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa xe khép lại như hiệu lệnh, tài xế đạp ga, xe lập tức biến mất khỏi tầm mắt đám đông.
Hai người thở dốc, tài xế cười hì hì: “Tiểu Vương, thân thủ không tệ nha, vài chiêu vừa rồi còn lợi hại hơn phim võ hiệp nữa đó.”
Tiểu Vương ngượng ngùng đáp: “Hơi chủ quan, lẽ ra nên đi cửa sau mới phải. Chị Khương, chị không sao chứ? Ban nãy trông chị suýt không đứng vững, làm em hết hồn.”
Khương Từ lắc đầu: “Không sao.”
Trời về đêm bắt đầu lác đác mưa rơi. Dẫu đã khuya nhưng đường phố vẫn không ít xe cộ qua lại, ánh đèn xe lập loè mờ ảo trong màn mưa, khiến người ta không khỏi sinh lòng sầu cảm.
Tối nay Khương Từ được vài đề cử, nhưng rốt cuộc chẳng đoạt được giải nào, toàn bộ đều bị một tiểu cô nương vừa mới ra mắt đoạt mất. Trợ lý lăn lộn giới giải trí bao năm, đương nhiên hiểu rõ nội tình bên trong. Chỉ là tác phẩm mà Khương Từ dốc lòng trau chuốt suốt hai năm qua lại làm nền cho kẻ khác, bản thân nàng ta đứng ngoài nhìn còn thấy không cam lòng, huống hồ là Khương Từ.
Trợ lý mấp máy môi định an ủi đôi câu, nhưng lời đến miệng lại chẳng thể thốt ra. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thần sắc Khương Từ thản nhiên như thường, không hề có chút u sầu, thậm chí còn ung dung lấy ra một quyển kịch bản từ đống giấy tờ trên ghế, lật xem.
Khương Từ tiện tay giở vài trang, là câu chuyện lấy bối cảnh cổ đại. Vừa lật thêm mấy trang nữa, liền thấy nữ chính bị chết đuối.
“...Nữ chính chết nhanh quá rồi đấy.” Khương Từ hứng thú xem tiếp, thuận miệng hỏi, “Kịch bản này lấy từ lúc nào thế?”
Trợ lý do dự một lúc, mới lên tiếng giải thích: “Hôm qua mới mang đến, vốn định bàn với chị tối nay, ai ngờ vừa rồi nhận được tin, họ hình như đã chốt nữ chính rồi.”
Ý nói là không cần bàn bạc nữa, nghiên cứu kịch bản cũng chỉ phí công vô ích.
Trợ lý sợ nàng liên tưởng việc này với kết quả lễ trao giải, bèn vội nói thêm: “Nhưng thật ra họ chỉ muốn tìm chiêu trò, không liên quan gì đến diễn xuất đâu.”
Khương Từ thấy nàng ta căng thẳng, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, rồi khẽ mỉm cười, trấn an: “Chị biết, đừng căng thẳng như vậy. Giải thưởng còn dài dài, sang năm chúng ta lại đến là được.”
“Phải rồi! Em cũng nghĩ vậy đấy! Với lại kịch bản nhiều vô kể, thế nào cũng gặp được cái có duyên với mình!” Trợ lý quay đầu lại nói tiếp, “Dạo gần đây chị cũng vất vả quá rồi, tối nay về hãy nghỉ ngơi thật tốt, mấy chuyện công việc để em lo, điện thoại máy tính đừng đụng vào nữa, tốt nhất nên ra ngoài chơi vài hôm. À, em có đứa bạn làm du lịch, còn có thể giới thiệu nơi hay ho cho.”
“Được, nghe em vậy.” Khương Từ gật đầu.
Từ đài truyền hình về nhà cũng chẳng gần, lại gặp trời mưa nên tài xế không dám chạy nhanh. Khương Từ ngồi không cũng chán, định tiếp tục xem tiếp kịch bản. Vừa lật đến đoạn nữ chính bị chết đuối, còn chưa kịp xem tiếp, thì trong gương chiếu hậu chợt phản chiếu một luồng sáng trắng chói mắt, khiến nàng theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.
“Bíp——”
“A——”
Tiếng còi xe tải trầm đục, cùng tiếng hét chói tai của trợ lý đồng thời vang lên bên tai. Khương Từ chỉ cảm thấy phía sau bị va mạnh, kế đó toàn thân chìm vào bóng tối…
…………
Năm thứ ba mươi nước Trần, quốc thái dân an, chính sự thuận hòa, thiên hạ thái bình.
Năm ấy, biên cảnh dẹp yên, tiểu hầu gia Triệu Tuân kết thúc mười năm trấn thủ Bắc Cảnh, khải hoàn hồi kinh. Nghe nói hắn năng lực hơn người, được đế vương trọng dụng, bèn hạ chỉ sắc phong, cử hắn đến trấn giữ Đại Lý Tự, bù vào chỗ khuyết suốt bao năm của chức Đại Lý Tự Khanh.
Thánh chỉ vừa ban xuống, còn chưa kể đến phản ứng bên phủ tiểu hầu gia, riêng đám triều thần đã nổi lên làn sóng lo lắng…..
“Tiểu hầu gia năm nay còn chưa đến ba mươi, tuổi trẻ như vậy đã làm Đại Lý Tự Khanh, e rằng hơi thiếu ổn trọng chăng.”
“Ty chức nghe nói Triệu Tuân từ mười tám tuổi đã tòng quân, hành sự dứt khoát, thủ đoạn tàn nhẫn…”
“Quả thực, danh tiếng lan xa.”
“Danh gì?”
“Thập điện Diêm La.”
“Hức… Cái danh này cũng đủ khiến người nghe run rẩy rồi.”
“Chỉ là, quan trường khác xa chiến trường, đạo làm quan, đạo làm người, cho dù là Diêm La chuyển thế cũng không thể vượt rào phạm lễ được a…”
“Cũng phải.”
Lời bàn tán như thế cứ râm ran không dứt, mọi người xôn xao suy đoán một người như vậy mà chưởng quản Đại Lý Tự, không biết sẽ gây nên trận mưa máu gió tanh gì trên triều đình đây... Nhưng đó đều là chuyện về sau.
Lúc ấy, đầu thu nơi Giang Nam, mưa bụi lất phất, nước hồ mờ sương, một chiếc họa thuyền thong dong lững lờ trôi. Trong khoang thuyền, hương trầm lan tỏa, trà sôi lách tách, tiếng đàn nhè nhẹ vang vọng; qua song cửa chạm trổ, thỉnh thoảng lại truyền đến lời thì thầm trò chuyện của nữ nhân.
Ngoài khoang, trên đầu thuyền có một người chèo thuyền, đội nón lá, tay cầm cần câu, trong giỏ đã có vài con cá còn quẫy đuôi, thế mà y vẫn bất động như núi.
Chẳng bao lâu sau, từ khoang thuyền bước ra ba thiếu nữ, trong đó có một người là nha hoàn, hai người còn lại, một thân vận gấm vóc, đầu cài ngọc quý, người kia mặc áo trắng, trâm ngọc cài tóc, tóc dài đen nhánh như mực, đều là thiếu nữ độ tuổi mười tám đôi mươi.
Mấy người đứng nơi đuôi thuyền, thuyền khẽ đung đưa dưới chân, nha hoàn có vẻ choáng váng, thấp giọng nói: “Tiểu thư, ta… ta thấy trong người không khỏe…” Thiếu nữ áo trắng nhìn nàng một cái, rồi quay sang người kia nói: “Thanh Hoa, nàng ấy e là say sóng rồi.”
“Trời ạ, đã bảo đừng ra ngoài mà! Mau vào khoang nghỉ đi, còn một lát nữa mới cập bờ.” Kỷ Thanh Hoa nhíu mày nhìn nha hoàn, có chút chán ghét, rồi lại khoác tay thiếu nữ áo trắng, “Tỷ tỷ ngoan, đừng bận tâm nàng ta nữa, tỷ ở đây trò chuyện với muội là được rồi.”
Nàng gật đầu, “Khi nãy muội nói đến vị hầu gia kia…”
Nhắc đến người đó, Kỷ Thanh Hoa lập tức khổ sở cả mặt mày, “Chính là hắn đó, tỷ có nghe chưa? Bệ hạ mới đây vừa hạ ý chỉ ban hôn cho hắn, mấy hôm nay thánh chỉ đã vào phủ rồi.”
“Ta chưa nghe gì cả.”
“Trời ơi, chắc chắn là tỷ chưa thấy thánh chỉ, người ta đã đưa đến vương phủ rồi đó!”
“Thanh Hoa, muội nói vậy là…”
Kỷ Thanh Hoa bĩu môi: “Tỷ nói thử xem, sao lại ép muội gả cho hắn chứ? Chẳng lẽ phụ thân không biết Triệu Tuân kia là kẻ máu lạnh vô tình, giết người chẳng chớp mắt hay sao? Nếu ta thật sự gả cho hắn, chẳng phải ngày ngày phải khóc sướt mướt hay sao? Vì cái gọi là liên hôn mà không cần biết sống chết của nữ nhi à?”
Thiếu nữ áo trắng nhất thời không biết đáp lời ra sao, chỉ có thể khẽ khuyên: “Không bằng muội lại đến gặp vương gia, khuyên người lần nữa?”
Kỷ Thanh Hoa đáp: “Người đã quyết rồi, muội nào lay chuyển được. Tỷ tỷ tốt, tỷ giúp muội với…”
“Ta ư? Ta giúp thế nào được? Vương gia chắc chắn cũng không nghe lời ta đâu…”
Kỷ Thanh Hoa cười cười, ghé sát tai nàng, thì thầm một câu. Thiếu nữ áo trắng tròn mắt nhìn nàng: “Thanh Hoa, việc này… chẳng phải khi quân sao?”
“Sao lại thế được? Chỉ cần chúng ta không nói ra, ai biết được? Nếu không làm vậy, tỷ còn cách nào hay hơn sao?”
...
Mỗi cảnh mỗi lời đều sống động rõ ràng, trong lòng Khương Từ dường như dâng lên một tia quen thuộc. Nàng chợt nghĩ, đoạn này hình như là lúc trước nàng lật đại một kịch bản xem qua. Nàng vẫn nhớ, sau đó không lâu, thiếu nữ áo trắng kia bị Kỷ Thanh Hoa phát hiện chết đuối trong hồ, kế hoạch bí mật giữa hai người tất nhiên chẳng bao giờ thực hiện được.
Lúc ngồi trong xe, Khương Từ chỉ xem đến cảnh thiếu nữ chết đuối rồi thôi, không xem tiếp. Bây giờ là mộng sao? Nhưng sao trong mộng lại chân thực đến vậy? Khương Từ còn chưa kịp sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn giữa thực và hư, thì ngay giây sau, mặt hồ yên tĩnh bỗng nổi lên những đợt sóng lớn, giống như quái vật ăn thịt người lao đến nuốt chửng, điệu nhạc Giang Nam, lời thì thầm bên tai mọi thứ trong khoảnh khắc đều tan biến, trước mắt cảnh vật đổi dời, trời đất đảo lộn.
Nàng như từ một cơn mộng rơi vào một cơn mộng khác, mà giấc mộng ấy chẳng hề êm đềm, chỉ toàn một mảnh băng giá tối đen.
Rõ ràng chỉ là giấc mộng, nhưng cảm giác nghẹt thở lại chân thật đến rợn người!
“Ưm…” Mau tỉnh lại đi!
Khương Từ muốn mở mắt, nhưng cơ thể nàng như bị trói chặt, không cách nào động đậy.
“Khó chịu quá…” Ý thức hỗn độn như sa vào bùn lầy, nàng dốc toàn lực để mở mắt, cố gắng kéo mình thoát khỏi ác mộng; nàng vùng vẫy ngồi dậy, nhưng sau lưng lại như có hàng vạn bàn tay kéo giữ, không chịu buông tha!
“Mau tỉnh lại đi!!!”
“Chít—chít—”
Đầu thu trong rừng, tiếng côn trùng đã lặng dần. Gió khuya nổi lên, bóng cây lay động, tiếng gió xào xạc dần át đi tiếng côn trùng. Bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên, theo sau là tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy một bóng người áo đen đang chạy băng băng giữa rừng!
Người nọ nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch, hơi thở nặng nề, nhưng bước chân vẫn vững vàng, tiếp tục lao đi. Cho đến khi tới dưới một gốc cây, hắn cảm thấy nội lực trong người bỗng cuộn trào, một ngụm máu nóng dâng lên cổ họng, hắn khựng lại một bước, “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Ngay lúc đó, bốn phía lại vang lên nhiều tiếng bước chân hơn. Người áo đen lập tức cảnh giác, rút đao, đảo mắt nhìn quanh xung quanh đã bị người vây kín.
Mấy kẻ đó ăn mặc dị tộc, nói giọng Trung Nguyên không trôi chảy, cười nhạt châm chọc:“Triệu Tuân, hôm nay ngươi không thoát nổi đâu! Dù bản lĩnh ngươi có thông thiên, cũng không thoát khỏi thiên la tán của bọn ta đâu! Gượng dùng nội lực chỉ khiến công thể tán loạn mà thôi!”
“...”
“Sao? Biết sợ rồi à?” Bọn chúng cười hả hê, hiển nhiên đã coi hắn là cá trong rọ, không vội ra tay, lại muốn đùa giỡn thêm: “Tiểu Hầu gia trước nay luôn oai phong lẫm liệt, sao lại có lúc chật vật thế này? Không yên ổn làm quan trong kinh, lại mò tới chốn núi sâu rừng rậm này làm gì…”
Triệu Tuân không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát địa hình xung quanh, thầm tính toán đường đột phá vòng vây, tìm cơ hội tiếp ứng.
Quả thực hôm nay hắn quá khinh suất, trúng độc lại quá nặng, không thể vận công, chẳng khác gì phế nhân. Bao năm chinh chiến sa trường, chưa từng có lúc nào thất thủ như thế, có lẽ như thuộc hạ đã nói, hắn quá lạ lẫm với khu rừng này, đêm nay hành động chẳng hợp thời thế, nhưng dù thế nào, hắn cũng tuyệt đối không thể vùi xác tại đây.
Nhưng còn có cách gì? Cho dù có gọi viện binh, e cũng chẳng kịp...
“Thùm… thùm…”
“Thùm… thùm…”
Tiếng động kỳ lạ bất chợt vang lên quanh đám người, tất cả đều giật mình kinh ngạc.
Vài tên dị tộc thì thầm bàn tán. Triệu Tuân không đáp lời, nhưng hắn đã quen với thứ ngôn ngữ ấy từ lâu rồi…
Chỉ nghe một người trong số đó cất tiếng: “Lão Tam, đừng có gõ cái gậy gỗ kia nữa!”
Lão Tam đáp: “Cái gì mà gậy, ta có gõ đâu!”
“Vậy chứ cái tiếng này là gì?”
Không nói thì thôi, vừa nhắc tới, âm thanh quái lạ kia lại càng rõ hơn. Không chỉ có tiếng động, mà còn có cả tiếng nức nở, từng hồi thút thít như có người đang khóc là giọng của nữ nhân.
Đám người đó vốn đã nhát gan, lại đang ở chốn núi sâu rừng rậm, lập tức trở nên căng thẳng.
“Đại ca… chẳng lẽ… chẳng lẽ là…”
“Không thể nào đâu, ta chưa từng nghe nói trong núi này có quỷ mà…”
Đang nói, một người trong số đó mắt sắc, bỗng liếc thấy gốc cây nơi Triệu Tuân đang ngồi, hình như có gì đó đang chuyển động. Hắn vốn tưởng đó chỉ là một ụ đất, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, sống lưng liền lạnh buốt, mồ hôi lạnh túa ra.
“Không… không phải quỷ đâu… Đại, đại đại đại ca… ngươi xem… chỗ đó… có phải là… một cái… mộ không?”
Đại ca hốt hoảng nhìn về hướng đó, phản ứng đầu tiên là muốn bỏ chạy. Nhưng nghĩ tới việc Triệu Tuân đang ở đây, không cam tâm bỏ lỡ cơ hội hiếm có, hắn nghiến răng nói:
“Đừng… đừng có nghĩ quẩn…”
“Khó… chịu… quá…”
Đại ca cố gắng không để tâm tới tiếng ảo giác kia, tiếp tục nói: “Giết Triệu Tuân trước đã…”
Chợt ụ đất lăn xuống từng lớp đất đá, hiển nhiên khi chôn không được lấp kỹ, bên trong vừa có động tĩnh, cả đống đất đã sụp xuống.
Trước cảnh tượng đó, đám người kia hoàn toàn chết lặng, chỉ có mỗi Triệu Tuân vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt không chút biểu cảm.
Đại ca run rẩy chỉ vào hắn: “Triệu… Triệu Tuân! Có phải ngươi giở trò ma quỷ không!?”
Triệu Tuân khẽ cười khẩy một tiếng, không nói một lời.
Ngay lúc đó, ụ đất lại sụp xuống thêm, bỗng chốc lõm thành một cái hố. Mấy người kia trừng mắt không chớp, chỉ thấy một bàn tay trắng bệch từ trong lòng đất duỗi lên, từ từ bấu lấy mép hố, cố gắng bò lên trên!
Trước cảnh tượng này, cho dù là người từng trải như Triệu Tuân cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đám người kia thì đã hoàn toàn tan vỡ tinh thần.
“Có quỷ aaaaaa!!! Chạy mau!!!”
“Đại ca! Còn Triệu Tuân—”
“Kệ hắn! Dù sao cũng chạy không nổi! Coi như để quỷ bắt hắn luôn cho xong!”
Chớp mắt một cái, cả đám đã biến mất không còn bóng dáng.
Triệu Tuân thở phào một hơi, thân thể vốn gắng gượng chống đỡ cũng khẽ dựa vào thân cây bên cạnh, nghỉ ngơi một lát, nhắm mắt lại, dường như đang cố nén cơn đau dữ dội trong cơ thể.
Thoát nạn rồi sao?
Không… âm thanh đào đất bên tai vẫn còn, chứng tỏ không phải là ảo giác.
Triệu Tuân hít sâu một hơi, quay đầu nhìn sang, đúng lúc thấy kẻ vừa rồi duỗi tay ra từ lòng đất đã bò lên được một nửa. Lộ ra một cái đầu bù xù lấm lem, nụ cười trắng bệch không chút huyết sắc, trông chẳng khác gì ác quỷ.
“Chào ngươi.” Cái đầu đó thậm chí còn cất tiếng chào hỏi.
Triệu Tuân: “……”
Người kia thấy Triệu Tuân có vẻ khó gần, nhưng giờ cũng chẳng màng gì nhiều nữa, liền đưa tay ra. Dưới ánh trăng, bàn tay mảnh khảnh kia cứng ngắc như xác chết, không có chút hơi ấm nào của người sống.
Triệu Tuân xưa nay vốn không tin tà quái quỷ thần, lúc này cũng không khỏi hoài nghi: đây là người… hay là quỷ?
Chưa kịp nghĩ thông, đối phương lại mở miệng
“Có thể kéo ta một cái không? Ở trong quan tài thật sự rất khó chịu.”
Triệu Tuân: “……………………”