Thường Siêu ôm kiếm, đứng gác ngoài cửa chừng nửa canh giờ, đại phu liền xách hòm thuốc từ trong phòng bước ra.
“Đại phu, tình hình thế nào rồi?” Hắn lập tức tiến lên hỏi.
Đại phu khép cửa lại, thở dài: “Điều kiện hạn chế, lão phu chỉ có thể xử lý sơ qua những vết thương ngoài da, có mấy chỗ thương thế khá sâu, nhất định phải tịnh dưỡng cẩn thận, không được động võ thêm nữa. Ta đã kê đơn, trời sáng thì mau đến dược phòng bốc thuốc, bảo tiểu nhị giúp giã thuốc, chia sẵn từng phần, mỗi ngày bôi vào vết thương, liên tục mười ngày không được gián đoạn.”
Thường Siêu gật đầu, ghi nhớ từng điều.
Hắn đích thân đưa đại phu ra khỏi trúc xá. Trước khi rời đi, đại phu dừng chân, như còn điều chưa yên tâm, bèn quay lại dặn thêm: “Ta thấy chủ tử nhà ngươi có vẻ chẳng mấy bận tâm đến thương thế của mình, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên nhắc nhở ngươi đôi câu.”
Thường Siêu khẽ giật mình, ghé tai lại gần: “Xin chỉ giáo.”
Đại phu nói: “Lúc bắt mạch, lão phu cảm thấy khí huyết trong người y vận hành bất định, khi thì như sóng cuộn dâng trào, khi thì như sa lầy bất động, đây là chứng khí huyết khó lưu thông, vốn là thương thế từ nội thương mà ra. Người thường gặp phải, ắt sẽ đau đớn vô cùng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT