Chiều hôm sau, Vân Ca đánh xe ngựa đến gần vương phủ đúng theo giờ đã hẹn để đón người. Hai người âm thầm đưa Cầm Tâm trở lại phủ, rồi lại tiếp tục đánh xe rẽ vào một ngõ nhỏ vắng người, tránh xa đám đông, thay đổi trang phục. Khi một già một trẻ lại xuất hiện giữa phố, vẫn là dáng vẻ tổ tôn dìu nhau, chậm rãi băng qua đường lớn, trở về tiểu viện.
Vừa bước vào sân, Vân Ca liền hất tay khỏi Khương Từ, hô lên một tiếng rồi chạy một mạch về phía tiền sảnh: “A! Ta khát khô cả cổ, cả ngày bận rộn muốn chết, cho ta ngụm trà với!”
Khương Từ đi phía sau, chỉ nghe tiếng Vân Ca còn vọng được một nửa thì đột ngột ngưng bặt. Khương Từ ngẩng đầu nhìn, thấy Vân Ca đứng đơ trước cửa sảnh hai giây, rồi quay người chạy như ma đuổi, chớp mắt đã đứng ngay trước mặt nàng.
Khương Từ chống gậy, nhìn vẻ mặt như vừa gặp quỷ của nàng, liền hỏi: “Sao thế?”
“H-hắn… sao hắn lại tới đây!?” Vân Ca run rẩy, mắt liếc loạn, nhỏ giọng lầm bầm, “Dọa ta chết khiếp! Lúc nãy hình như ta còn dùng chân đạp cửa… ngươi nói xem có coi là phạm pháp không vậy?”
Khương Từ thoáng ngớ ra, rồi bỗng nhớ lại Triệu Tuân từng nói hôm nay sẽ đến.
Đúng lúc ấy, từ xa đã thấy lão quản gia bưng trà đi tới, Khương Từ bước nhanh ra đón, nói: “Để ta, ta và Vân Ca đang định vào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT