Thông tin truyện

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Đang ra12 giờ
21924149382
12345
Đánh giá: 5/5 từ 145 nhận xét

Tên truyện: Thập niên 60: cuộc sống mỹ mãn của vợ trước lót đường trong niên đại văn

Tác giả: Tụ Trắc

Số chương: 143

Thể loại: Ngôn tình, Niên đại, HE, Ngọt sủng, Xuyên sách, Cưới trước yêu sau, Nuôi con, Sảng văn

Editor: Trứng Cầu Vồng

Giới thiệu:

Kiều Vi xuyên thành vợ trước của nam chính trong một quyển niên đại văn, làm một nhân vật lót đường.

Nam chính mặt mũi đẹp trai, vai rộng eo thon chân dài, người mặc quân phục, anh chẳng những đúng gu của Kiều Vi mà còn có một tương lai tiền đồ rộng mở phía trước.

Trong nguyên tác, Kiều Vi là một pháo hôi bỏ trốn theo trai, cuối cùng nghèo túng mà chết, còn nữ chính trong nguyên tác sẽ trọng sinh gả cho nam chính, ôm đùi hưởng phúc đến già.

Nhưng Kiều Vi không muốn xuyên vào trong truyện chỉ để làm vật lót đường cho người ta.

Cô vốn là bệnh nhân nan y chết trong cô độc, nay vừa có chồng lại vừa có con, lão đại cũng là của nhà mình, sao có thể để mặc người khác ôm đi?

Kiều Vi muốn bám chặt không buông.

Nghiêm Lỗi phát hiện kể từ khi tìm được vợ về thì cô giống như biến thành một người khác …

“Vợ của đoàn trưởng Nghiêm suốt ngày mặc quần áo dệt thủ công cũ, lam lũ mộc mạc như vậy.”

Kiều Vi: Vải dệt thuần thiên nhiên mặc vào thoải mái thật, sợi hoá học hãy tránh ra.

“Nghe tin gì chưa, vợ của đoàn trưởng Nghiêm tự nguyện từ bỏ ký túc xá mới, tiếp tục sống trong khu nhà cũ để làm gương, nhường lại cơ hội ở nhà lầu cho người khác. Xem tư tưởng của người ta giác ngộ chưa kìa.”

Kiều Vi: Nhà lầu hình ống thì đào đâu ra sân vườn như nhà bình dân cơ chứ.

“Trước đây là chúng ta hiểu lầm người ta, anh xem, thân thích của đoàn trưởng tới thì trực tiếp được xếp ở trong nhà khách, tiêu chuẩn tiếp đãi cao như vậy, quý hóa biết bao.”

Kiều Vi: Thân thích gì đó ở nhà thật quá phiền, đưa sang nhà khách đỡ được bao nhiêu chuyện.

Cuộc sống ngày thường cũng từ tương kính như băng biến thành nhiệt tình như lửa.

Lúc trước cô và anh chia phòng mà ngủ, bây giờ cô mặc sơ mi trắng của anh, thẳng chân đi tới đi lui trước mặt người ta.

Trước đây mỗi buổi sáng anh không thấy bóng người nào, hiện giờ chỉ cần rời giường là bắt gặp gương mặt cô đỏ bừng do vừa tập thể dục buổi sáng xong, đôi mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn.

Trước đây cô chê anh không có văn hóa, không được chạm vào sách vở bảo bối của cô. Hiện giờ tự cô chủ động đưa sách cho anh: “Dù là như vậy, em hy vọng anh cũng có thể đọc một chút.”

“Quần áo em giặt không sạch, để anh làm.” Người đàn ông lãnh đạm nói.

“Còn không phải là không muốn rửa chén sao, để anh làm.” Người đàn ông khinh thường nói.

“Cầm.” Người đàn ông đưa qua.

“Cái gì vậy?”

“Tiền và phiếu.” Anh nói, “Tháng này tìm người đổi thêm mấy tấm phiếu vải, đủ để em mua quần áo mới.”

Kiều Vi cười đến mức đôi mắt cong cong.

Chỉ cần không làm vật lót đường thì những ngày tháng thập niên 60-70 này Kiều Vi sống vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.