Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 20


2 tháng

trướctiếp

Lần này Kiều Vi ngủ rất ngon, quả nhiên mát xa có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ.

Cô thức thật dậy sớm. Trước đây cô chưa bao giờ dậy sớm để làm gì đó mà thân thể còn khỏe như vậy. Bởi vì buổi tối có rất nhiều thú vui, người trẻ tuổi như cô sao có thể không thức khuya cho được.

Nhưng hiện giờ buổi tối hầu như không có hoạt động giải trí nào cả. Từ sớm đã phải lên giường đi ngủ, tự nhiên cũng theo đó mà dậy sớm.

Nghiêm Lỗi còn chưa thức giấc.

Kiều Vi nhẹ nhàng bước xuống giường, cởi áo ba lỗ, mặc lại đồ lót ban ngày, khoác thêm áo ngoài vào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Ngoài sân, ánh nắng ban mai rải vàng mặt đất.

Ở thời đại sau này, chỉ người có tiền mới có sân riêng. Những người bình thường thì sống trong các chung cư cao tầng, chân không tiếp mặt đất. 

Kiều Vi từng nói đùa với một chị bệnh nhân giường bên cạnh, cô hy vọng kiếp sau sẽ được sống trong một ngôi nhà có sân, mỗi ngày cầm chổi quét tước dưới nắng sớm, cầm bình tưới hoa.

Chị bệnh nhân kia biết cô không còn người thân nào nữa, nhà cũng đã bán lấy tiền chữa bệnh, trước mặt thì che miệng cười, gật đầu lắng nghe cô nói, nhưng sau lưng lại trộm rơi lệ, chị tưởng cô không nhìn thấy.

Kiều Vi thực sự rất muốn nói với chị ấy rằng, không cần phải đau buồn thay cô. Nhìn xem, bây giờ ước muốn của cô thực sự đã thành thật.

Nhìn khoảng sân trước mắt, Kiều Vi cảm thấy một mảng sân đẹp như vậy mà không trồng hoa thì thật đáng tiếc.

Cùng với suy nghĩ của cô, ký ức trong đầu lại được kích hoạt. Hóa ra Nghiêm Lỗi mang trong mình dòng máu Hoa Hạ nồng đậm nên đã từng trồng ít rau củ ở trong sân. Thậm chí anh còn tự bón phân cho luống rau của mình.

Nhưng phân bón thì sao có thể không có mùi? Sự việc này đã kích thích nguyên chủ, khiến cô càng nhận rõ chuyện bản thân đã cưới phải một "người đàn ông quê mùa". Vì chuyện này mà hai người đã cãi nhau rất to.

Sau này ngoài sân cũng không trồng rau nữa.

Nhưng nguyên chủ lại không trồng hoa cỏ trong sân - thứ vốn dĩ là tâm trạng chỉ xuất hiện khi được sống hạnh phúc với người mình yêu. Cuộc hôn nhân này thật sự không có tình cảm mãnh liệt gì, căn nhà đang ở cũng là kiểu nhà của nông thôn, mảng sân cũng là sân nông thôn, thành ra cô không có cách nào khơi dậy hứng thú để làm những chuyện đó.

Vì vậy, chỉ để lại cho Kiều Vi một mảnh sân hoang tàn bừa bộn không ai trong đôi vợ chồng để ý tới.

Thậm chí cái sân này còn không bằng sân nhà đoàn trưởng Triệu.

Hôm qua Kiều Vi nhìn thấy sân nhà đoàn trưởng Triệu được chăm sóc rất cẩn thận, trồng thêm ít rau cải xanh. Mặc dù đến ngũ cốc cô cũng chẳng phân biệt được loại nào với loại nào, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng cô tận hưởng thú vui kia. 

Rửa mặt xong, Kiều Vi đứng chống nạnh trong sân, tưởng tượng sắp tới mình sẽ dọn dẹp mảnh sân nhỏ này thế nào.

Đẹp quá, đây chính là sân nhà mà thần xuyên sách đã ban cho cô.

Cô quay lại nhìn vào ngôi nhà của mình lần nữa. Có thể thấy, từ rất lâu trước kia, đây từng là một khu nhà truyền thống với những dân cư trú thực sự giàu có. Nhưng đáng tiếc là sau đó lại bị chiến tranh và năm tháng tàn phá, rồi dần trở nên đổ nát.

Sau khi thành lập nhà nước, một quân khu đã được dựng lên tại đây, cái thôn hoang vắng này được chọn làm nơi ở cho các gia đình quân nhân. Tuy nhiên, kinh tế lúc đó không tốt, nhân lực lẫn vật liệu đều có hạn, tuy căn nhà cũ có thể sửa chữa cho “kiên cố" nhưng lại không được đẹp mắt lắm.

Nếu như được cải tạo lại....

Trong giây lát, vô số video cải tạo sân vườn nông thôn mà cô đã xem khi nằm trên giường bệnh dần hiện lên trong đầu.

Nghĩ xa quá! Cô mới tới đây ở được ba ngày, còn chưa kịp thích ứng nữa là.

Kiều Vi dùng móc sắt mở nắp bếp than, sau đó mở cửa sổ nhỏ bếp lò bên dưới. Nhiệt độ của than cao hơn, thành ra thời gian cháy cũng mau hơn. Khi không sử dụng thì đóng nắp trên và các ô cửa sổ nhỏ để ngăn thông gió trên và dưới, nếu không có oxy thì than trong bếp than sẽ cháy với tốc độ cực kỳ chậm. Khi cần sử dụng thì lại mở nắp trên và cửa sổ nhỏ ra, có không khí lưu thông thì ngọn lửa sẽ bùng lên.

So với bếp đất đốt bằng củi thì đây quả thực là sản phẩm có kỹ thuật rất hiện đại ở thời đại này.

Kiều Vi xé vài trang giấy để mồi lửa.

Đêm qua cô ngâm một ít gạo, vốn định sáng nay sẽ nấu cháo.

Cô biết Nghiêm Lỗi có thể tới nhà ăn ở doanh bộ để ăn cơm. Nhưng hiện giờ cô đã quyết tâm ôm cái đùi to nhà mình, không nhường cho nữ chính nguyên tác Lâm Tịch Tịch nữa, vậy nên cô cũng phải cố gắng chăm sóc cái đùi này tốt một chút.

Bất cứ ai từng đi làm đều hiểu, mối quan hệ nào cũng cần được duy trì. Nhất là khi nguyên chủ đã để lại cho cô quá nhiều vấn đề tình cảm trong hôn nhân, cô phải dọn dẹp mớ hỗn độn này.

Hơn nữa hôm qua đồng chí Nghiêm Lỗi còn giúp cô thả lỏng thân thể. Nghiệp vụ của anh là phải trải qua huấn luyện mỗi ngày, tiêu hao một lượng lớn sức lực, vậy nên anh rất rõ ràng làm sao để cơ thể được thư giãn. Đêm qua anh giúp cô thoải mái đến mức ngủ quên mất.

Có qua có lại, cô nghĩ mình nên làm chút gì đó cho bữa cơm sáng phong phú một chút.

Đương nhiên trọng điểm vẫn là xoát độ hảo cảm của Ngiêm Lỗi.

Cô đặt gạo đã ngâm lên bếp than nhỏ, vắt một chiếc đũa lên miệng nồi để đảm bảo cháo không bị tràn ra ngoài.

Nấu cháo cần có thời gian, cô cũng không định lãng phí khoảng thời gian đó.

Tia nắng ban mai thêm chút ấm áp, gió sớm buổi bình minh thêm chút nhẹ nhàng khoan khoái. Khoảng thời gian tuyệt vời như vậy sao có thể lãng phí được.

Đáng tiếc, cô không có giày thể thao.

Nguyên chủ có giày da và giày vải, chỉ là thiếu giày thể thao. Kiều Vi đành miễn cưỡng tìm một đôi giày nhung có quai.

Loại giày này đến cả những bà cụ ở đời sau cũng hiếm khi chưng diện.

Nhưng mang vào cũng khá thoải mái, có thể miễn cưỡng thay thế một chút.

Kiều Vi thay giày, uống nửa cốc nước lạnh, lau miệng, mở cửa sân rồi ra ngoài chạy bộ.

Nắng, gió sớm, bùn đất dưới chân, cây hòe già! Kiều Vi vừa chạy vừa muốn hét những thứ này thật lớn.

Hẳn là sẽ bị xem như bệnh thần kinh. Nhưng quả thực cô đang rất hạnh phúc!

Khỏe mạnh mà chạy trên đường, phơi nắng đón gió, thật sự vui vẻ!

Không có gì tốt hơn một cơ thể khỏe mạnh.

Đồng hồ sinh học của Nghiêm Lỗi rất chuẩn, cho dù có thức khuya ngủ muộn nhưng đến đúng giờ là anh sẽ tự động mở mắt ra.

Sáng sớm là thời gian đặc biệt của đàn ông, cho dù hôm qua có thức khuya đọc sách cũng không ảnh hưởng đến trạng thái sinh lý.

Theo bản năng Nghiêm Lỗi nhìn sang bên cạnh, anh chợt nhận ra trên giường không có người nào. Vậy mà Kiều Vi lại dậy sớm hơn anh? Chuyện này quả thực hiếm có.

Đi ra khỏi phòng ngủ, anh thấy nồi cháo nhỏ đang ùng ục sôi.

Ngay sau đó Kiều Vi từ trong bếp đi ra, tay còn cầm con dao phay, một tay che lại.

"Anh dậy rồi à?" Vẻ mặt cô tươi sáng, giọng nói vui vẻ, "Lát nữa là có thể ăn rồi. Đợi rau xanh chín một chút là được."

Trên bếp có rau xanh thái nhỏ, Kiều Vi bỏ rau xanh đã thái nhỏ vào nồi cháo, dặn dò Nghiêm Lỗi: "Anh xem kiếm gì ăn lót dạ, đợi cháo sôi rồi nhấc nồi xuống, cho vào bồn nước để nguội”.

Cái bồn lớn đã chứa nước cao đến nửa. Nước được bơm từ giếng vốn là nước ngầm rất mát, sáng sớm nước lại càng lạnh hơn. Có thể làm nguội nồi cháo.

Nghiêm Lỗi lấy tốc độ chiến đấu nhanh chóng rửa xong mặt, nồi cháo vừa đúng lúc sôi lên. Anh đặt nó vào trong bồn nước, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Dùng thìa dài khuấy lại lần nữa, khói trắng bốc ra nhiều hơn, tản nhiệt nhanh mà vẫn ngửi thấy mùi thơm của rau xanh.

Kiều Vi bưng ra hai cái bát và một cái đĩa.

Bát dùng để đựng cháo, trên đĩa là hai quả trứng rán chín vàng ở rìa, ở giữa có màu  vàng nhạt. Ngoài ra còn có dưa chua cắt khúc.

Với điều kiện vật chất có hạn, Kiều Vi đã rất cố gắng để chuẩn bị được một bữa sáng như thế này.

“Đây.” Kiều Vi đưa Nghiêm Lỗi một chiếc thìa nhôm.

Hai người mỗi người một bát cháo, ngồi vào bàn cùng nhau dùng bữa sáng.

“Trong cháo có muối à?" Nghiêm Lỗi nếm thử, "Có cả gừng nữa?"

"Ăn ngon không?" Kiều Vi hỏi.

Nghiêm Lỗi không trả lời ngay mà nếm thêm một ngụm nữa, cẩn thận thưởng thức.

Rau xanh thái nhỏ được thả vào nồi còn trên bếp, vậy mà vẫn rất tươi và thơm.

Trứng được chiên vàng giòn ở rìa, ở giữa là lòng đào đúng kiểu anh thích.

Dùng đũa gắp mấy miếng dưa chua rồi húp một ngụm cháo.

Nhưng khi Kiều Vi lại hỏi "Thế nào?" một lần nữa, ngay sau đó, Nghiêm Lỗi không mặn không nhạt mà "Ừm" một tiếng.

Ừm là ý gì đây? Cái người này!

Rõ ràng lúc nếm cháo vừa nãy trên mặt anh ghi rõ hai chữ "thật ngon". Hơn nữa "Nam chính rất thích ăn trứng chiên lòng đào, chính là chi tiết xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Không có khả năng anh thấy không ngon được.

Chẳng lẽ vì là nam chính nên phải duy trì hình tượng lạnh lùng sao?

Được rồi. Kiều Vi mím môi nhịn cười.

Nếu đùi to trong nguyên tác đã muốn làm giá, vậy thì cứ để anh làm.

Ăn sáng xong, Nghiêm Lỗi mặc áo khoác, đội mũ vào: "Anh đi đây."

Khi đến cổng sân, anh bỗng nhiên đứng lại: “Hay là em để bát trong nhà đi, đợi anh về rửa sau." ( truyện trên app T𝕪T )

Nói xong anh kéo thấp vành nón, vội vàng xoay người rời đi.

Hình như tâm trạng anh đang rất tốt?

Có chuyện gì vui sao? Kiều Vi suy nghĩ, hẳn không phải chỉ vì một bữa ăn sáng này đâu nhỉ?

Nếu như vậy, cảm giác điểm thỏa mãn của Nghiêm Lỗi thực sự rất thấp.

Đừng nói tâm tình Nghiêm Lỗi tốt như vậy thật sự là vì một cơm bữa ăn sáng đấy nhé.

Thứ gì mà cầu không được thì sẽ mãi bỏ không đành.

Kiều Vi cảm thấy đây là một bữa sáng rất bình thường, nhưng Nghiêm Lỗi lại khó có được do vợ chồng bất đồng quan điểm. Tất nhiên, bữa sáng chỉ mang tính đại diện, là một vật chứa tư tưởng mà thôi.

Điều mà Nghiêm Lỗi cảm nhận được chính là Kiều Vi thực sự rất kiên định muốn sống chung với anh.

Ngay cả tối qua cô nhờ anh giúp thả lỏng cơ bắp, khen anh thủ pháp tốt, đến giọng nói cũng trở nên vừa ngọt vừa dính.

Trong ký ức của Nghiêm Lỗi, anh chưa từng được đối xử như vậy.

Dù tối qua vẫn chưa thể "cuối giường làm hòa", nhưng… cảm giác như cũng không cách bao xa nữa.

Nghiêm Lỗi kéo vành mũ đi ra ngoài, buông thõng hai tay, ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng ngời.

Đi được vài bước, anh nghe thấy có người gọi mình: "Đoàn trưởng Nghiêm!"

Quay lại liền thấy một cô gái trẻ đang cầm hộp cơm bằng nhôm đứng dưới tường. Cô gái có dáng người duyên dáng, làn da trắng, ngoại hình thanh tú xinh đẹp, đôi mắt ẩn chứa tình ý.

Không ai khác chính là cô cháu gái xinh đẹp nhà đoàn trưởng Triệu, đến từ thôn quê nhưng lại không giống một cô gái nhà quê chút nào.

Tin tức về cô đã lan truyền đến sở chỉ huy tiểu đoàn, có rất nhiều thanh niên hỏi thăm về cô.

Một số binh sĩ của Nghiêm Lỗi cũng chạy đến chỗ anh hỏi han.

Nhưng suốt hai ngày Kiều Vi bỏ chạy, tâm tình Nghiêm Lỗi rất không tốt liền mắng cấp dưới một trận: "Xinh đẹp có thể mài ra ăn à? Xinh đẹp có thể sống tốt hơn sao? Kết hôn là chuyện cả đời, chỉ nhìn mặt thì có ích gì!"

Vợ anh, Kiều Vi Vi cũng rất xinh đẹp, nhưng cô lại không hòa hợp với anh được. Nỗi đau của bản thân anh, không thể để người khác đi theo vết xe đổ nữa.

"Tiểu Lâm?" Nghiêm Lỗi có chút kinh ngạc khi thấy Lâm Tịch Tịch ở đây, "Cô tới đây làm gì?"

Bởi vì nhà Nghiêm Lỗi và nhà đoàn trưởng Triệu không ở gần nhau, ở giữa còn cách mấy căn, cô bé lại chặn cửa nhà anh vào sáng sớm làm gì?

Lâm Tịch Tịch thậm chí còn cố tình thoa dưỡng da mặt vào mùa hè, làm khuôn mặt trông mịn màng và trắng nõn hơn. Từ sớm cô ta đã canh ở chỗ này, quả nhiên bắt được Nghiêm Lỗi.

"Tôi nghe cậu mợ nói, đoàn trưởng Nghiêm không ăn sáng ở nhà." Lâm Tịch Tịch bước tới đưa hộp cơm trong tay cho Nghiêm Lỗi, "Vậy nên tôi đã làm cái này. Cho anh đó!"

Nói xong cô bỏ chạy.

“Này...” Nghiêm Lỗi đang muốn gọi cô, nhưng cô đã chạy mất.

Nghiêm Lỗi không hiểu gì, mở hộp cơm ra nhìn, là bánh nướng hành lá.

Không cần nói cũng biết là rất thơm. Nhưng món cháo rau và trứng rán sáng nay ăn lại càng ngon hơn, cả dạ dày lẫn đáy lòng anh đều trở nên no nê thơm phức. Vậy nên dù bánh nướng hành lá có thơm đến mấy thì bây giờ anh cũng ăn không vào.

Chiếc xe do tài xế Trương lái có nhiệm vụ đón 5 người, đều sống ở khu nhà cũ. Kỳ thực có thể chạy xe tới tận cửa nhà nhưng tiếng lốp xe quá lớn, vài thành viên trong gia đình phàn nàn chuyện này làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn trẻ. Sau đó mọi người liền hẹn sẽ đứng đợi ở ngã tư đường, mọi người tự đi bộ tới đó.

Nghiêm Lỗi xách hộp cơm đến ngã tư.

Lâm Tịch Tịch trở lại trong sân, chị Dương từ trong phòng đi ra: "Mợ gọi con nửa ngày mà không thấy đâu, đi đâu đấy?"

Lâm Tịch Tịch do dự nói: "Hình như con có nghe thấy tiếng động, nhưng lúc ra ngoài nhìn lại không thấy ai."

"Mau đi gọi Cương Tử, Anh Tử và Hoa Tử nhanh chóng dậy ăn sáng rồi đi học." Chị Dương quát lớn.

Lâm Tịch Tịch liền đi vào nhà.

Đoàn trưởng Triệu nuốt miếng bánh cuối cùng xuống rồi tấm tắc khen: "Bánh của Tịch Tịch nướng rất ngon! Giống hệt như chị của cậutừng làm! Này đều là mẹ của cậu truyền lại tay nghề."

Anh ta nhìn đồng hồ, nhanh chóng đội mũ lên: “Anh đi đây.”

Khi Cương Tử, Anh Tử, Hoa Tử rửa mặt và đánh răng xong ngồi vào bàn ăn, tất cả đều ngửi thấy mùi thơm: "Oa, thơm quá đi."

Lâm Tịch Tịch bưng bánh cho bọn họ ăn: “Chị nướng đó, rất ngon.”

“Ngon thật!” Bọn trẻ đều khen ngợi.

Lâm Tịch Tịch đắc ý.

Ngoài việc là hoa khôi trong thôn, cô ta còn rất giỏi nấu nướng, dù sao cả đời cô ta đều làm việc nhà, hầu hạ đàn ông lẫn bố mẹ chồng. Đến cả bà mẹ chồng thành thị xấu tính cũng phải ăn thêm một miếng bánh cô ta nướng.

Không phải người ta đều nói muốn chiếm được trái tim đàn ông thì trước tiên phải chiếm được cái dạ dày sao?

Trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, hầu hết mọi người chưa bao giờ được ăn ngon. Không giống như cô ta, thịt lợn chua ngọt, địa tam tiên, thịt băm giả cá gì đó đều đã ăn qua, đến cách làm cũng biết.

Cô ta không tin mình không tóm được dạ dày của một gã đàn ông.

Cứ xem Lâm Tịch Tịch cô ta làm sao phát huy, hưởng thụ cái thập niên 60 này!

Nhưng mà trước mắt vợ anh ta còn chưa chết, muốn làm vợ kế thì trước hết phải tìm cách khiến anh ta ly hôn đã.

Chuyện ly hôn của cán bộ không phải chuyện nhỏ, việc này sẽ do tổ chức lo liệu. Không thể để cho vấn đề này trì hoãn con đường thăng quan tiến chức sau này của anh ta.

Đây chắc chắn là lỗi ở vợ trước của anh.

Phải làm sao mới tìm được chứng cứ cô ta đã bỏ trốn đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp