Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

Trước mắt thì tình huống trong cái nhà này là kết cấu cực kỳ truyền thống - nam chủ ngoại nữ chủ nội.

Nghiêm Lỗi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Kiều Vi phụ trách con cái và việc nhà. Dưới điều kiện tiền đề thiếu thốn máy giặt và bồn cầu xả nước, Nghiêm Lỗi phải gánh vác cả công việc nặng nhọc bẩn thỉu như giặt quần áo và lau chùi hố xí này.

Hiện giờ Kiều Vi không có việc làm, cô cảm thấy phương thức phân phối trước mắt này cũng có thể tiếp nhận. Trong một ngôi nhà, vốn nên là mọi người cùng có chức trách. Trước kia cô sống cùng mẹ, cũng là hai người cùng gánh vác sinh hoạt.

Cô cũng không ghét nấu cơm, ngược lại còn rất thích nấu nướng. Cô thích cảm giác mình có thể há lớn miệng nuốt thức ăn vào trong bụng, không cần phải dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.

Cô cũng không phải là không thể rửa chén.

Hai việc này có thể tách riêng ra mà làm. Nhưng cô rất ghét vừa nấu cơm rồi lại phải rửa chén. Sau khi nấu cơm xong lại rửa chén tiếp thật đúng là quá phiền.

Trước kia cô và mẹ đều là thay phiên nhau. Người nấu cơm không rửa chén, không nấu cơm mới rửa chén.

Cô nói rõ yêu cầu của mình với Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi lại lành lùng nói: "Em không muốn rửa thì để đó, anh làm."

Ai rời khỏi ai là không sống được đây.

Anh xuống đồng ruộng đi lên chiến trường, có chuyện gì mà anh không làm được. Coi như hiện giờ Kiều Vi lại bỏ trốn với người khác, một mình anh cũng có thể sống tốt được như thường.

Không phải chỉ là không muốn làm việc nhà thôi sao, còn nói lòng vòng như vậy làm gì.

Kiều Vi cảm thấy rất bất đắc dĩ, Nghiêm Lỗi luôn luôn lấy tư duy theo quán tính lúc trước mà cư xử với cô. Dù sao cô cũng không thể nói thẳng với anh linh hồn bên trong thể xác này đã thay đổi, không còn là người kia.

Quả thực cô không muốn rửa chén, nhưng phân chia công việc lúc trước có thể nói là đã rất công bằng rồi, cũng chiếu cố đến thể lực yếu đuối và sự mẫn cảm đối vệ sinh của cô. Nếu như giao thêm việc khác cho Nghiêm Lỗi thì cảm giác không thích hợp. 

Dù sao Nghiêm Lỗi ở trong quân đội cũng không phải nằm không. Nhìn một thân cơ bắp này của anh liền biết, nhất định mỗi ngày anh đều tiêu hao lượng lớn thể lực ở doanh bộ.

Thử nghĩ, về nhà giặt xong quần áo còn phải rửa chén, quả thật có hơi quá đáng. Nấu cơm không thể song song với rửa chén, mà việc giặt quần áo cũng vậy.

Cho nên Kiều Vi dự định điều hoà một chút, trao đổi trách nhiệm, gánh vác lẫn nhau.

Nếu như trong nhà có được cái "máy giặt sức người" này thì việc giặt quần áo sẽ ít tốn sức hơn, cô có thể lựa chọn giặt quần áo để Nghiêm Lỗi đi rửa chén.

Như vậy mới hợp lý.

Kiều Vi nói ý nghĩ của mình cho Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi có hơi bất ngờ.

Trong mắt anh Kiều Vi có tư tưởng giai cấp tiểu tư sản rất nghiêm trọng, thường truy cầu vài thứ hư ảo không thực tế, cô giữ lấy thái độ tiêu cực đối với sinh hoạt đời thật trước mắt, thái độ qua loa. Lúc nào cũng nói với anh hai chữ "công bằng".

Anh trầm ngâm một chút.

Kiều Vi truy hỏi: "Có được không?"

Từ sau khi trở về, cho dù là ở thời điểm nào, đôi mắt cô nhìn người luôn sáng lấp lánh, tràn ngập tinh thần. Ánh mắt của cô mong đợi như thế, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Huống hồ vật này cũng không phức tạp gì.

"Biết rồi." Anh đem xếp bản vẽ rồi thu lại.

Rồi sau đó thì sao? Không còn gì để nói à?

Đến cùng là có làm được hay không, không thể trực tiếp cho cô một câu trả lời đơn giản rõ ràng sao?

Mặc dù Kiều Vi hiểu rõ với vầng sáng của thân phận "Nam chính" Nghiêm Lỗi, nhất định là anh có bản lĩnh làm ra được. Nhưng loại trả lời nghe giống như "phê duyệt" này thật khiến người ta cạn lời.

Bờ môi mấp máy muốn nổi giận với anh hai câu, trong đầu lại kích hoạt hồi ức trước kia nguyên chủ lãnh đạm với anh như thế nào.

Thậm chí còn có hình ảnh người đàn ông cầu hoan bị từ chối, ngồi bên giường trầm mặc hút thuốc.

Kiều Vi hơi hé miệng ra liền ngậm lại.

Thôi được. Tiếp nhận cái mâm này của nguyên chủ thì phải thay nguyên chủ gánh.

Nghiêm Lỗi lại mở miệng: "Em thật sự đổi tính rồi?"

Cô mà lại đi giảng giải với anh sao mới công bằng. Trước kia chẳng phải cô tự thấy mình gả cho anh là vận mệnh vô tình bất công sao?

Anh cười nhạt.

Kiều Vi kích hoạt rất nhiều mảnh vỡ hồi ức, cô nhìn người đàn ông có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc này, cảm thấy anh hơi đáng thương. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khóe miệng cười mỉa mai và ánh mắt nhìn như khiêu khích kia, thật ra đó chỉ là thái độ phòng thủ khắp bốn phía, không đáng để cô so đo, mặc kệ vậy.

Ánh mắt của cô có chút thương hại: "Không phải em của trước kia đã chết rồi à, sau này anh nên thích ứng với em của hiện tại đi."

Cô vẫy vẫy cánh tay, cầm một miếng đào cho vào trong miệng. Nhìn anh một cái chứa đầy thâm ý rồi quay người đi ra.

Nghiêm Lỗi cũng cầm lấy một miếng đào.

Một miếng nho nhỏ, cắt tinh xảo như thế, chính là dáng vẻ lấp ló tư tưởng giai cấp tiểu tư sản, không có chút tác phong giai cấp công nhân há miệng lớn ăn cơm, thoải mái làm việc.

Anh ném miếng đào vào trong miệng, một miếng nho nhỏ, vừa vặn bỏ vào.

Lại cầm lấy một miếng, đang muốn cho vào trong miệng thì bỗng nhiên dừng lại.

Cô đã bao giờ cắt trái cây cho anh đâu? Rửa xong cũng sẽ không chủ động hỏi anh, đều chỉ đặt ở trên bàn cơm, thích ăn thì ăn, nếu không nhìn thấy hay không ăn cũng không liên quan đến cô.

Quan hệ của bọn họ, chính là lãnh đạm như thế.

Vậy mà hôm nay...... ánh mắt Nghiêm Lỗi rơi xuống đĩa đào nhỏ.

Đây là muốn lấy lòng anh sao?   

Văn hóa của anh có hạn, chỉ có thể nghĩ ra câu "Lãng tử quay đầu" để hình dung tình hình hiện giờ.

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh của cô và nghiêm Tương, lúc rửa mặt cười cười nói nói.

Phụ nữ và trẻ em, vô cùng náo nhiệt.

Nhà khác đều là như vậy, vợ con sưởi ấm giường. Chỉ có đầu giường nhà anh lạnh lẽo.

Nghiêm Lỗi giật nhẹ cổ áo đồng phục huấn luyện. 

Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Trải qua chuyện này, cô liên tục biểu thị mình đã thoát thai hoán cốt. Cũng là anh chậm chạp, vừa kịp phản ứng.

Nghiêm Lỗi đặt bàn tay to lên gáy, xoay xoay cổ, có chút không tập trung.

Anh lại nhặt một miếng đào bỏ vào trong miệng, lòng bàn tay chạm vào bờ môi.

Ngón tay Kiều Vi thật tinh tế và dài, nhẹ nhàng ngăn chặn môi anh, rõ ràng rất mềm, lại có thể ngăn anh nói chuyện. Bên trong hơi thở có mùi đào thơm ngát, đôi mắt mỉm cười, sóng mắt như nước...

Nghiêm Lỗi hung hăng chà xát bờ môi của mình, luôn cảm thấy nơi đó có hơi nóng.

Vợ chồng bọn họ, có phải cũng nên cuối giường hòa hợp rồi không?

Hơn nữa hôm nay cũng đã đi tắm.

Kiều Vi còn phải dỗ Nghiêm Tương ngủ. Sau khi rửa mặt xong Nghiêm Lỗi chỉ có thể tự mình nằm xuống trước. Nằm mở mắt mấy phút, nghe âm thanh kể chuyện ẩn ẩn truyền đến từ phòng phía đông, anh biết Kiều Vi còn phải ở đó một hồi.

Cảm thấy mình nằm chờ cô như vậy thì quá cố ý, anh lại đi vào phòng làm việc, rút quyển sách kia xuống từ trên giá, nửa nằm trên giường, "mang theo góc nhìn phê phán" mà đọc.

Càng đọc càng cảm thấy tư tưởng của người viết sách này rất có vấn đề. Có đôi khi, đàn ông và phụ nữ trong này đưa ra lựa chọn khiến anh tức giận đến ngứa răng.

Hận không thể khiến những người này đứng ở trước mặt anh, để anh dạy cho bọn họ một khóa tư tưởng chính trị thật tốt. Nếu trình độ của anh không đủ thì liền mời chính ủy đến, trình độ của chính ủy sẽ cải tạo bọn họ thật tốt.

Đáng hận là bọn họ đều ở trong sách, không phải người thật.

Ngay khi anh hận đến nghiến răng, Kiều Vi dỗ con xong đã trở về.

"Còn chưa ngủ à?"Cô có hơi bất ngờ, lại nhìn, cười, "Đọc sách sao?"

Đôi mắt kia cong lên, nụ cười linh động giảo hoạt, giống như đã nhìn thấu gì đó.

Nếu lúc này anh nói với cô về loại chuyện "thái độ đọc phê phán" thì cảm giác sẽ bất lợi cho chuyện vợ chồng cuối giường hòa hợp này. 

Trước giờ Nghiêm Lỗi vẫn luôn rất biết xem xét thời thế, anh nhịn được. Khép sách lại, lạnh nhạt nói: "Ban ngày không có thời gian đọc, có thể đọc thêm một chút cũng tốt, mau chóng đọc xong, mau chóng xử lý."

Kiều Vi vui vẻ gật đầu: "Đúng, mau chóng đọc."

Cô còn quan tâm hỏi: "Có chữ nào không biết không? Anh có thể hỏi em."

"Không cần." Nghiêm Lỗi nói, "Nhìn trước rồi lại nhìn sau, đều có thể đoán được."

Điều này nói rõ thật ra năng lực tự học của anh rất mạnh.

"Vậy anh hẳn là nên đọc sách nhiều hơn." Kiều Vi cổ vũ anh, "Không chỉ có thể phân rõ tư tưởng là đúng hay sai, còn có thể mở rộng số chữ mình biết. Thứ gọi là văn hóa này, học tập thầy giáo trong trường học là một đường, một con đường khác chính là tự đọc."

Một người có đầu óc mang đầy tư tưởng giai cấp tiểu tư sản sai lầm, lại còn đi thuyết giáo chiến sĩ kiên định hướng tới chủ nghĩa cộng sản là anh.

Nghiêm Lỗi ngửa đầu nhìn cái xà nhà trên nóc, căn bản không muốn nói chuyện.

Kiều Vi quay người đưa lưng về phía anh, cởi áo ngoài và nội y.

Nghiêm Lỗi vừa vặn thu hồi ánh mắt nhìn bên trên xà nhà lại.

Lưng trắng như tuyết, vòng eo tinh tế, xương cánh bướm xinh đẹp.

Ánh mắt Nghiêm Lỗi dừng lại mấy giây.

Kiều Vi cầm lấy áo ba lỗ ở nhà tròng vào.

Loại áo ba lỗ này cơ hồ không còn bắt gặp ở hậu thế, cho dù có thấy cũng nhất định là các cụ già ở nông thôn mặc, bởi vì chỉ có một lớp vải mỏng manh, không có đệm mút, cho nên sẽ để lộ ra phần nhô cao. Nhưng hiện giờ cô mặc vào rất rộng rãi, vừa hay có thể mặc đi ngủ.

Quay người lại, nhìn thấy Nghiêm Lỗi xuống giường. Anh đi vào phòng làm việc cất sách.

Vừa đúng lúc, Kiều Vi nói: "Tắt đèn đi."

Nói xong cô liền phối hợp nằm xuống.

Nghiêm Lỗi đặt sách lại, bước vào phòng ngủ liền thấy Kiều Vi đã nằm xuống. Trời nóng nực không cần đắp chăn, đôi chân kia trắng bóng, áo lót rất ngắn chỉ có thể che đến ngực, lộ ra một đoạn nhỏ eo nhỏ.

Nghiêm Lỗi sờ soạng trên tường một chút, đến lần thứ hai mới sờ được dây đèn.

"Lạch cạch" một cái, tắt điện, lên giường.

Ban đầu là nằm ngửa.

Đương nhiên anh mở to mắt, trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được mái nhà trên đỉnh đầu.

Nghĩ thử phải nên nói cái gì trước hay không, lại nghe thấy Kiều Vi phát ra âm thanh "ai", vừa lúc anh mở miệng: "Sao vậy?"

Kiều Vi ngay xoa bóp cánh tay mình, nhe răng: "Không dám dùng sức xoa bóp, một khi dùng sức sẽ đau......"

Thật sự quá tốt rồi.

Nghiêm Lỗi nói: "Không xoa bóp sẽ đau vài ngày, bóp rồi thì sẽ ổn."

Anh dừng một chút, có chút mong đợi nói: "Để anh xoa bóp cho em."

Kiều Vi không chút do dự đưa cánh tay tới.

Nghiêm Lỗi ngồi xuống, một tay nâng cánh tay của cô lên, một tay khác giúp cô thả lỏng cơ bắp.

Tay anh sức lớn, thật là đau đến thoải mái!

Kiều Vi không khống chế nổi phát ra thanh âm rên hừ hừ.

Trong bóng tối, loại thanh âm này liền rất đòi mạng, khiến người ta liên tưởng vô hạn.

Nghiêm Lỗi rạo rực đến kịch liệt.

Kiều Vi trở mình, nằm sấp, đưa một cái cánh tay khác cho anh, miệng còn khen: "Thật dễ chịu, anh dùng thêm chút sức đi, em chịu được."

Nghiêm Lỗi khẽ vươn tay nắm chặt cổ tay của cô, tay rất nhỏ, mà tay của anh lại lớn, có thể nắm chặt một vòng, gan bàn tay kẹp lại chỗ xương lõm xuống. Một tay khác trượt từ cổ tay đi lên, một đường trượt đến đầu vai gầy gò, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong lòng bàn tay đều là xúc cảm trơn nhẵn.

Kiều Vi "Ưm" một tiếng, nói: "Bên trên vẫn ổn, nhưng cánh tay đặc biệt khó chịu, từ cổ tay đến cùi chỏ, anh dùng sức bóp đi."

Tay Nghiêm Lỗi lại đành phải trượt xuống đến, nhận mệnh mà nhéo nhéo.

Kiều Vi cảm giác cơ bắp đau chết được, không thể nào nhịn nổi, âm thanh ưm ưm vang lên lần nữa.

Thật vất vả mới vượt qua được, buông cánh tay cô ra, Nghiêm Lỗi thuận thế liền sờ lên eo cô.

Tinh tế, trơn nhẵn.

Kiều Vi ghé vào trên gối đầu, vui sướng nói: "Đúng! Còn có eo! Eo cũng ấn ấn giúp em đi!"

Giặt quần áo trong chậu lớn để dưới đất, người ngồi trên ghế phải cúi gập người về phía trước mà giặt giũ, eo đặc biệt đau! Cô đau thắt lưng cả một ngày nay.

Nghiêm Lỗi: “..."

So với xoa bóp cánh tay thì xoa eo thoải mái hơn, không có cảm giác đau nhức đến không cử động được, chính là thuần túy thả lỏng.

Tay Nghiêm Lỗi sức lớn, còn nóng hổi, đặt trên lưng cực kỳ thoải mái.

Kiều Vi phát ra tiếng than thở.

Chậm rãi, chậm rãi nhắm mắt lại.

...

Trong bóng tối, người đàn ông sờ cằm, bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon lành.

Xem ra đêm nay không còn hòa hợp được nữa.

Nhưng bây giờ để anh ngủ cũng ngủ không được, một thân nóng nảy của Nghiêm Lỗi mãi không tan đi. Nằm cũng khó chịu, anh dứt khoát xuống giường kéo lại rèm vải trên cửa sổ bức tường ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng làm việc ở gian ngoài. Trước tiên anh ngồi xuống bàn sách, mở đèn bàn, lại rút ra quyển sách trên giá chưa đọc xong.

Tiếp tục đọc! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp