Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

Nghiêm Lỗi gọi Nghiêm Tương ra ngoài ăn cơm.

Kiều Vi nói với anh: "Bồn tắm nặng quá, em không nhấc lên nổi."

Nghiêm Lỗi cúi đầu, mở nắp hộp cơm: "Em không cần lo, ăn xong anh làm."

Anh quay đầu nhìn cô, nhíu mày: "Em mặc áo sơmi của anh làm gì?"

Kiều Vi kéo nhẹ góc áo sơmi: "Quần áo của em không thoải mái."

Cô nhìn quần áo trong tủ treo đồ một chút, trang phục của cô phần lớn là vải sợi hoá học, ngược lại áo sơmi của Nghiêm Lỗi đều là thuần cotton.

Mặc nhiều đồ dệt từ sợi hoá học không thoải mái, cô liền cầm một áo sơmi mỏng mùa hè của Nghiêm Lỗi mặc vào.

Tay áo cuộn lại, vạt áo xả ra ngoài. Vóc dáng anh cao như vậy, số đo lớn, mặc vào rất rộng rãi, thoáng khí hút mồ hôi, dễ chịu.

Nghiêm Lỗi học vẹt nói một câu: "Quần áo em không thoải mái?"

Giọng điệu mang theo ý châm chọc, giống như anh thấy thật buồn cười.

Kiều Vi kinh ngạc, đang muốn hỏi ý tứ của anh, anh nói: "Quần áo của em đều là vải sợi tổng hợp.”

Một số thông tin chồng chất trong ngóc ngách được kích hoạt, Kiều Vi đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra ở thời đại này sợi hoá học được coi là đồ tốt.

Muốn mua vải bông cần phải có phiếu vải. Mà vải bông lại không trải qua cải tạo. Ở thời đại này người ta không có nhiều quần áo, một người chỉ mặc hai ba cái, lại rất dễ mặc đến rách.

Ở thời đại này sợi hoá học là đồ mới, bề mặt đẹp, không dễ bị nhăn, được gọi là: sợi tổng hợp.

Vải tổng hợp không cần phiếu vải nhưng giá cả cao hơn so với vải bông. Hộ dân bình thường ngại mua.

Cho nên người ta hay có câu "Người mặc vải tổng hợp chính là cán bộ lớn”.

Kiều Vi hiểu rõ ý tứ trào phúng trong lời nói của Nghiêm Lỗi, trong tủ treo quần áo của cô có rất nhiều vải tổng hợp.

Nói cách khác, trên phương diện vật chất, Nghiêm Lỗi thật sự không bạc đãi nguyên chủ.

Nguyên chủ lại bỏ trốn với người khác.

Kiều Vi đau đầu. Bởi vì người bỏ chạy kia thật sự không phải cô, nhưng bây giờ cô đã thay thế nguyên chủ, chuyện nguyên chủ làm đương nhiên là tính lên đầu cô.

Cô cười cười bất đắc dĩ, đang muốn vào phòng bếp cầm chén đũa, đột nhiên Nghiêm Lỗi hỏi cô: "Em có mặc quần không?"

Kiều Vi nhấc góc áo sơmi lên: "Mặc quần đùi."

Bên trong có quần đùi hoa, thời sau gọi là quần xà lỏn, chính là để mặc ở nhà hằng ngày. Có điều vóc dáng Nghiêm Lỗi quá cao, áo sơ mi của anh dài, che phủ hết. Thoạt nhìn chỉ thấy cặp đùi trắng nõn, dọa người ta nhảy dựng, dễ nhầm tưởng là cô quên mặc quần.

Lông mày Nghiêm Lỗi cau lại: "Không ra bộ dáng gì, trông như không mặc quần vậy. May mà vừa nãy không phải lão Triệu tới."

Anh vừa tiến vào liền giật mình, may mà đi theo anh tới là cháu gái của đoàn trưởng Triệu.

Kiều Vi liền tùy ý nhét một góc áo sơmi vào trong quần đùi, để lộ ra một góc quần, không đến mức hiểu lầm cô không mặc quần.

"Được chưa?"

Nghiêm Lỗi nhíu mày: "Dáng vẻ kỳ quái."

Cũng không thể trông cậy những vị đồ cổ sống ở niên đại này có thể thấu hiểu hoặc tiếp nhận trang phục của hậu thế.

Kiều Vi nói: "Em cảm thấy nhìn đẹp."

Nghiêm Lỗi không phản ứng với cô, cúi đầu mở nắp hộp cơm khác: "Đi lấy bát đũa đi. Nghiêm Tương —— Ăn cơm!"

Kiều Vi xoay người đi vào phòng bếp.

Nghiêm Lỗi mở nắp ra, giương mắt nhìn, thấy cô đang đi vào trong phòng bếp.

Nhìn từ sau lưng, trông vẫn giống như không mặc quần, áo sơ mi của anh phủ bên ngoài, lộ ra đôi chân trắng thẳng tắp.

Trong lòng Nghiêm Lỗi hơi sinh ra cảm giác khác thường. Anh dời ánh mắt đi, qua hai giây thì ánh mắt quay lại, Kiều Vi đã tiến vào.

Đã là vợ chồng già, sao còn có cảm giác này.

Rõ ràng đã chia giường từ lâu, anh cũng đã sớm quen.

Cứ như vậy đi, chỉ cần cô không bỏ trốn, cũng không đòi ly hôn, cứ chịu đựng như vậy mà sống là được.

Kiều Vi Vi tâm lặng như nước trong đầm lầy, thế chẳng lẽ Nghiêm Lỗi không như vậy sao, anh đã không còn ôm bất cứ mong đợi gì với cuộc hôn nhân này. Chịu đựng là được.

Một nhà ba người ngồi trong sân ăn cơm, còn có chút hương nhang muỗi, rất mát mẻ.

Mặc dù thịt không nhiều nhưng đồ ăn xào lên vẫn rất ngon. Lượng hành gừng tỏi xì dầu dấm đều cân đo đong đếm rất khá.

Nghiêm Tương ăn ngon lành, còn nói: "Nhất định là chị Lâm nấu."

Kiều Vi hỏi: "Sao con biết được?"

"Sau khi chị Lâm đến đây thì đều là chị ấy nấu cơm." Quai hàm Nghiêm Tương phồng lên, "Triệu Đại Đại và dì Dương cũng khen chị ấy nấu cơm ăn ngon, còn khen chị ấy chịu khó. Còn để cho chị Anh Tử học theo chị Lâm."

Không có khăn giấy dùng một lần thật là không quen.

Kiều Vi chỉ có thể dùng lòng bàn tay lau đi vết mở ở khóe miệng Nghiêm Tương: "Nuốt xuống rồi nói tiếp, trong miệng có cơm thì không nói chuyện, ngậm miệng lại ăn cơm, không được chép miệng, như thế không tốt."

Nghiêm Tương rất nghe lời, lập tức ngậm miệng lại nhai nuốt. Quai hàm phồng lên trông rất giống con hamster nhỏ.

Ngày thường đứa nhỏ đáng yêu như thế, phải cảm ơn người cha nam chính của cậu.

Kiều Vi nhìn mỡ trên ngón tay, nhìn hai bên không có chỗ nào để lau, vô thức liếc nhìn Nghiêm Lỗi một chút.

Nghiêm Lỗi hơi dừng lại, móc ra thứ gì đó từ trong túi quần, ném lên trên bàn.

Là khăn tay sao?

Kiều Vi có hơi ngạc nhiên: "Anh còn mang khăn tay theo bên người?"

Nghiêm Lỗi lườm cô một chút: "Không phải em nhất quyết muốn anh mang theo sao?"

Anh cưới một cô vợ có văn hóa.

Lúc xem mắt tập thể, loại quan quân trẻ tuổi như anh là người được tuyển rất quý hiếm. Lãnh đạo và chiến hữu đều khuyên anh thận trọng cân nhắc, bọn họ đều nói: "Nhìn cô gái kia không giống người có thể chịu được cực khổ vất vả."

Nhưng anh không có văn hóa, rất muốn tìm người có học thức. Học đến cấp 2 đã xem như là trình độ văn hóa rất cao, mà cô cũng đẹp mắt.

Sự thật về sau đã chứng minh lãnh đạo và chiến hữu nói đúng. Cô không những hoàn toàn không thể chịu khổ mà còn có tư tưởng giai cấp tiểu tư sản vô cùng nghiêm trọng. Ham ăn biếng làm, còn xem thường huynh đệ nông dân thuần phác vất vả.

Nghiêm Lỗi nhai nuốt hai cái, anh tin mới vừa rồi mình không hề chép miệng.

Những thói quen sinh hoạt không tốt anh mang theo từ nông thôn đều lần lượt sửa đổi dưới sự khinh thường của cô.

Không chép miệng, mang khăn tay bên người, mỗi ngày phải rửa chân, tắm rửa... Anh đều làm được, nhưng như vậy thì sao chứ, rốt cuộc cô vẫn bỏ trốn. 

Nghiêm Lỗi hung ác nhìn Kiều Vi một chút, cúi đầu mạnh mẽ và cơm.

Kiều Vi dùng khăn lau tay, dường như có điều suy nghĩ.

Cơm nước xong xuôi, Nghiêm Lỗi cầm theo thùng đi vào phòng bếp để lo liệu nước tắm.

Kiều Vi tự giác bắt đầu thu thập bát đũa. Việc nhà vốn nên là mọi người cùng nhau gánh vác, anh làm việc, cô cũng làm việc.

Mặc dù trong đầu có rất nhiều thông tin nhưng chúng đều giống như thước phim, khi tiến vào khung cảnh thì phải thích ứng một chút. Ví dụ như ở đây không có nước rửa chén dĩa chuyên dụng, đồ rửa chén là xơ mướp.

Xơ mướp cũng có thể rửa dầu mỡ, nhưng không có tác dụng khử độc sát trùng, Tâm lý Kiều Vi vẫn thấy hơi khó chịu.

Thở dài, phải chậm rãi thích ứng thôi.

Sắc trời dần tối.

Nghiêm Lỗi mang bồn tắm đã được chùi rửa sạch sẽ treo trên tường.

Dựa theo ký ức của Kiều Vi, bàn cơm nhỏ phải đặt dưới mái hiên.

Cặp chân nhỏ của Nghiêm Tương chạy tới chạy lui, mang bát đã được rửa sạch sẽ trong thùng úp trên bàn gỗ nhỏ để phơi, cực kỳ hiểu chuyện.

"Nghiêm Tương." Nghiêm Lỗi lau khô tay, "Con trở về phòng đi."

Thần sắc anh lạnh lùng, nhìn sang Kiều Vi một chút.

Kiều Vi vỗ nhẹ Nghiêm Tương, Nghiêm Tương quay trở về phòng của cậu nhóc.

"Đi theo anh." Nghiêm Lỗi nói xong, quay người đi vào nhà chính.

Kiều Vi rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi đi vào theo. Rẽ trái vào phòng phía tây, phòng làm việc không có ai, lại vào trong phòng ngủ, Nghiêm Lỗi khoanh tay trước ngực đứng ở đó.

Nhất định là là anh đang căng thẳng, cơ bắp trên cánh tay anh đều căng chặt cả lên.

Sự dồn sức này giống như công kích, cũng giống như phòng thủ.

Kiều Vi tiến đến, anh giương mắt nhìn cô, tròng mắt đen thâm thúy, ánh mắt u ám.

Kiều Vi hiểu rõ, chuyện nguyên chủ bỏ rơi chồng con không thể nào bỏ qua không đề cập tới được.

Cô lại lui ra ngoài đóng cửa phòng phía tây, lại đóng cửa ngăn cách phòng làm việc và phòng ngủ. Hai tầng cửa, đề phòng Nghiêm Tương nghe thấy chuyện gì đó.

Cửa đều đã đóng kỹ, Nghiêm Lỗi mở miệng trước: "Nói một chút đi."

Kiều Vi bình tĩnh nói: "Anh muốn em nói gì?" ( truyện trên app T𝕪T )

Cô cũng không thể nói điều gì cả. Dù sao người bỏ trốn theo trai cũng không phải cô. Nhưng cô đã là Kiều Vi Vi rồi, cũng không thể nói đó không phải cô.

Cô nói: "Anh nói đi, em nghe."

Nghiêm Lỗi nhìn cô chằm chằm, xác định tâm trạng bình tĩnh của cô, không phải hờn dỗi, không phải chiến tranh lạnh, cũng không phải mỉa mai.

Từ trong túi quần, anh rút ra một tờ giấy bị gấp lại, ném lên trên giường.

Kiều Vi xoay người cầm lên mở ra. Thì ra là lá thư mà nguyên chủ để lại cho Nghiêm Lỗi trước đó. Cô không cần mở ra đọc lại, nội dung liên quan tới phong thư này đã được kích hoạt trong đầu.

Nghiêm Lỗi nói: "Em cho cái thái độ đi, tiếp tục sống chung, hay là vẫn ly hôn?"

Kiều Vi trầm mặc một chút, nói cho người đàn ông: "Em muốn có gia đình."

Nghiêm Lỗi nhíu mày: "Là không ly hôn đi nữa?"

Kiều Vi nghĩ nghĩ: "Nếu như anh muốn ly hôn, vậy thì ly hôn. Nếu như anh không muốn ly hôn, vậy thì không ly hôn nữa."

Sắc mặt Nghiêm Lỗi trầm xuống: "Anh nói muốn ly hôn khi nào?"

Rõ ràng là vấn đề của cô, sao cái nồi này lại chụp lên trên đầu anh?

Kiều Vi mới ý thức được là anh hiểu lầm. Cô giải thích: "Ý em nói là, quyền quyết định đều giao cho anh."

Nghiêm Lỗi hỏi lại: "Vậy đến cùng là em muốn có ly hôn hay không?"

Kiều Vi nhìn anh một cái, cảm thấy anh dường như rất cố chấp muốn cô nói ra đáp án cuối cùng. Cô hiểu ra, đáp: "Em không muốn ly hôn."

Ánh mắt cô nhìn anh, nói cho anh biết: "Anh là người đàn ông ưu tú, em muốn tiếp tục ở bên anh."

Hẳn là lòng tự trọng của đàn ông, Kiều Vi nghĩ. Bởi vì trong lá thư này nguyên chủ nói mình sống cùng Nghiêm Lỗi thấy không hạnh phúc, không vui sướng, cô muốn kết thúc loại thống khổ này.

Phương thức kết thúc chính là đi tìm một người đàn ông khác.

Lòng tự trọng và tự tin của Nghiêm Lỗi đều bị đả kích.

Cho nên cô không dời mắt đi mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Nghiêm Lỗi, thể hiện sự chân thành của mình.

Cô nói anh là người đàn ông ưu tú, cũng không phải lấy lòng anh. Bởi vì cô đã đọc qua câu chuyện này, thân là nam chính, anh thật sự rất ưu tú. Chỉ bằng quan sát của cô hôm nay cũng đủ phát hiện sự ưu tú trên người anh.

Cho nên, cô là thật lòng thật dạ tán thưởng.

Ai ngờ, Nghiêm Lỗi dời ánh mắt, không được tự nhiên.

Đừng nói người ở thời đại này, ngay cả thời đại của Kiều Vi vẫn có rất nhiều người không biết cách tiếp thu lời khen ngợi và bày tỏ tình cảm của người khác. Đây là bệnh chung của người trong nước.

Anh mất tự nhiên hai giây, ánh mắt quay lại: "Đây là nói không rời đi nữa đúng không?"

Kiều Vi gật đầu khẳng định: "Ừ!"

Nghiêm Lỗi rút lá thư chia tay trong tay cô ra, nhanh chóng xé nát, ném vào bên trong ki hốt rác cạnh cửa.

"Vậy sau này sống thật tốt. Chuyện nuôi gia đình không cần em quan tâm, anh cũng không có yêu cầu nào khác với em." Anh nói, "Em chỉ cần trông coi nhà cửa, trông nom Tương Tương cho tốt là được."

Anh nói đến câu "Chuyện nuôi gia đình không cần em quan tâm" giống như đang tìm về tự tôn và tự tin của bản thân.

Nhưng cũng hoàn toàn chính xác, làm bộ đội, đãi ngộ còn tốt hơn công nhân. Quả thật trước giờ đều là một mình anh nuôi gia đình, cũng thật sự là anh cho vợ con một đời sống vật chất rất đầy đủ ở thời đại này.

Là đàn ông truyền thống, đúng thật là có vốn để kiêu ngạo.

Chỉ là yêu cầu này của anh không khác gì điều kiện đi thuê bảo mẫu.

Nhưng người đàn ông đã ổn định lại cảm xúc, giống như đã không còn kỳ vọng nào với tình cảm trong hôn nhân.

Kiều Vi nhớ lại, trong tiểu thuyết viết Nghiêm Lỗi và nữ chính là cưới trước yêu sau, kỳ thật vẫn là dưới góc nhìn nữ chính, cũng không miêu tả nội tâm của Nghiêm Lỗi.

Mà cho dù là ở góc nhìn của nữ chính, miêu tả của Nghiêm Lỗi lúc nào cũng là "Khuôn mặt lạnh thấu xương", "Thần sắc lạnh lùng", "Ánh mắt lãnh đạm”.

Một người lúc nào cũng lạnh thấu xương, lạnh lùng, lãnh đạm thì gì có thú vị chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp