Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

Lâm Tịch Tịch vô cùng ngạc nhiên.

Theo những gì cô ta biết, người vợ trước của Nghiêm Lỗi đã qua đời ở tỉnh thành lúc trước.

Thế nhưng khi ấy chẳng ai biết sự thật là cô lén bỏ trốn.

Nhiều năm sau, khi Lâm Tịch Tịch lâm vào cảnh nợ nần nghèo khó, có lần cô ta gặp lại mợ của mình, mợ xúc động mở lời: “Người được giới thiệu tên Nghiêm Lỗi mà cháu từ chối năm xưa, cháu có biết bây giờ người ta đứng ở vị trí nào không? Nếu mợ mà nói ra thì đảm bảo cháu sẽ hối hận đến chết cho mà xem.”

Lúc ấy Lâm Tịch Tịch mới biết, Nghiêm Lỗi từng suýt chút nữa được mai mối với cô ta là người thường xuyên được nhắc tên trên truyền hình và báo chí.

Sau đó mợ của Lâm Tịch Tịch lại ba hoa một hồi, nhắc đến người vợ đã chết của Nghiêm Lỗi, sau đó lại nhắc đến tin tức người phụ nữ đó chưa chết mà chỉ bỏ trốn mà thôi.

Bà mợ lại vỗ đùi một cái đét: "Năm đó mợ đã thấy vô cùng quái lạ, quan hệ của mợ với cô ta cũng chẳng tốt lắm, tự nhiên cô ta lại đem con gửi cho nhà mợ, lúc đấy mợ đã cảm thấy có điều gì không ổn rồi, hóa ra là bỏ trốn theo người khác.”

Năm ấy đồng đội của Nghiêm Lỗi, đoàn trưởng Triệu, muốn giới thiệu cháu gái Lâm Tịch Tịch của bà ấy cho anh, người mới góa vợ, nhưng Lâm Tịch Tịch vừa nghe nói đối phương đã hai sáu hai bảy tuổi, chênh lệch tuổi tác giữa hai người lớn như vậy, Nghiêm Lỗi lại có một đứa con riêng từ cuộc hôn nhân trước, đặt biệt là xuất thân của anh cũng từ nông thôn giống như Lâm Tịch Tịch, cô ta thấy không vừa ý, vậy nên chẳng đến gặp Nghiêm Lỗi lần nào.

Lâm Tịch Tịch vốn khao khát cuộc sống ở thành phố, cuối cùng bản thân cũng chọn được một người chồng có tri thức, may mắn thay cô ta theo chồng trở lại thành phố, duy trì cuộc sống sung túc được mấy năm. Nào ngờ sau này lại không được như ý, chồng của Lâm Tịch Tịch không có tiền đồ, bản tính hèn nhát, sau này anh ta thất nghiệp, phải nghỉ việc, khiến cả gia đình lâm vào cảnh nghèo khó.

Khi Lâm Tịch Tịch đến vay tiền bà mợ, nghe thấy mợ nhắc đến mối hôn sự mình đã bỏ lỡ khi còn trẻ, cô ta thực sự hối hận.

Nghĩ đến việc người đó trở thành quan chức cấp cao, Lâm Tịch Tịch bỗng chốc cảm thấy người chồng cô ta tự mình lựa chọn thật sự vô dụng. Bởi vì xuất thân thôn quê của mình nên cô ta bị mẹ chồng và chồng coi thường, cả đời Lâm Tịch Tịch làm trâu làm ngựa, đến khi lớn tuổi rồi mà trong nhà cũng chẳng đủ gạo để nấu một nồi cơm.

Cô ta cầm số tiền mượn được ở nhà mợ, thơ thẩn đi về nhà, nào ngờ bị xe tông chết trên đường, khi mở mắt ra Lâm Tịch Tịch đã trọng sinh về năm mình mười tám tuổi.

Lúc ấy người chồng trí thức của cô ta vẫn chưa gia nhập đội sản xuất trong thôn, Lâm Tịch Tịch vẫn còn là một đại khuê nữ xinh đẹp, là đóa hoa cúc trong thôn này.

Sau khi sống lại, cô ta không muốn sống cuộc sống nghèo khó như đời trước nữa.  Nhìn quanh một vòng, trong số những người mà cô ta biết, người mà sau này leo lên cao nhất chính là Nghiêm Lỗi, người đàn ông mà cậu đã giới thiệu tái hôn với cô ta.

Lâm Tịch Tịch vẫn còn nhớ rõ, khoảng tám chín tháng sau, cậu nhờ người mang thư về, bảo cô ta đến quân khu tìm ông ấy. Nhưng thân là hoa khôi trong thôn như Lâm Tịch Tịch, mắt nhìn cô ta rất cao, khi thấy điều kiện của Nghiêm Lỗi được nêu ở trong thư không tốt, cô ta không hài lòng, chỉ muốn tìm một người thành thị thực sự để gả. Cuối cùng Lâm Tịch Tịch đã không đi, bỏ lỡ mối nhân duyên ấy.

Lần này Lâm Tịch Tịch không đợi cậu viết thư cho mẹ mà trực tiếp đi tìm cơ hội cho bản thân, cô ta ra sức thuyết phục mẹ mình, mẹ cô ta không biết viết chữ, cố gắng viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo rồi gửi cho em trai : “Tìm cho Lâm Tịch Tịch một đối tượng ở thành phố.”

Ở thời đại này, nếu một người có quyền chức thì phải gánh theo cả gia đình, thậm chí là cả thôn. Đoàn trưởng Triệu đã thu lưu cháu gái đến ở, còn viết thư cho chị gái ở quê, thông báo với bà ấy cô cháu gái thân yêu đang ở chỗ mình, cũng là để chị ông ấy yên tâm thêm phần nào.

Vừa hay nhà đoàn trưởng Triệu có tới năm người con, vợ của ông ta làm việc một mình vô cùng vất vả, hơn nữa sau khi Lâm Tịch Tịch đến lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn chăm chỉ, khi cậu và mợ nhìn thấy cô thì bọn họ đều rất vừa ý.

Nhưng lúc đó trong nhà của cậu lại có tới sáu đứa trẻ, mà đứa bị thừa ra lại mang họ Nghiêm. Lâm Tịch Tịch mơ hồ đoán được gì đó khi nhìn thấy đứa bé kia, sau khi hỏi thăm thì biết đứa bé tên Nghiêm Tương, cũng chính là con trai của Nghiêm Lỗi và người vợ bỏ trốn của anh.

Nghiêm Lỗi rất nhanh sẽ lên thành phố tìm vợ mình, sau đó phát hiện cô bệnh rất nặng, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện cứu chữa thì qua đời rồi.

Cứ như vậy tương lai Lâm Tịch Tịch có thể kết hôn với Nghiêm Lỗi và trở thành phu nhân quyền quý, cuộc sống sau này của cô ta sẽ hoàn toàn khác với kiếp trước.

Nhất là khi tận mắt nhìn thấy Nghiêm Lỗi, Lâm Tịch Tịch đã vô cùng sửng sốt.

Người đàn ông một đời vợ xuất thân chân đất trong trí tưởng tượng của cô ta hóa ra lại cao ráo, đẹp trai và phong độ như vậy.

Nghĩ lại kiếp trước của mình, Lâm Tịch Tịch càng thêm hối hận! May mắn thay cô ta đã sống lại, có cơ hội viết lại trang mới cho cuộc đời mình.

Lâm Tịch Tịch chỉ muốn yên lặng chờ tin vợ trước của Nghiêm Lỗi qua đời để bản thân thay vào vị trí ấy, nào ngờ hôm nay Nghiêm Lỗi đến đón Nghiêm Tương, anh lại nói vợ mình đã trở về rồi.

Lâm Tịch Tịch bỗng ngây ngốc.

Chị Dương hỏi anh ăn cơm chiều thế nào, Nghiêm Lỗi nói lát nữa mình sẽ tới nhà ăn dùng bữa. Chị Dương vốn là người có tốt bụng, kêu Nghiêm Lỗi đừng đi, mỗi món chị ấy nấu thêm một ít là có thể ăn một bữa. Lâm Tịch Tịch nhân cơ hội làm thêm một bát canh trứng, kiên quyết muốn giúp bưng canh để tận mắt nhìn một lần.

Vừa bước vào cửa, Lâm Tịch Tịch nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc còn ẩm ướt, làn da trắng nõn, người mặc áo sơ mi trắng của đàn ông, có lẽ vì vừa tắm xong nên da của cô vẫn còn ửng hồng.

Vẫn sống sờ sờ, còn hoàn toàn khỏe mạnh.

Đây là vợ của Nghiêm Lỗi ư? Sao cô ta vẫn chưa chết?

Vẻ mặt của nữ chính Lâm Tịch Tịch tràn đầy khiếp sợ, khiến người ta phải nghiền ngẫm. ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Vi kéo khăn tắm xuống khỏi tóc, quay đầu hỏi Nghiêm Lỗi: “Cô gái này là ai?”

Nghiêm Lỗi không biết vì sao Kiều Vi lại muốn mặc sơ mi của mình, liền nói: “Đây là Tiểu Lâm, cháu gái của Lão Triệu, mấy ngày trước mới đến, lúc đó em không có ở đây.”

Thời điểm đến cũng thật khéo, Kiều Vi giao Nghiêm Tương cho vợ của đoàn trưởng Triệu được hai ngày thì Lâm Tịch Tịch đã đến.

Mặc dù Lâm Tịch Tịch bị sốc nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần trở lại. Bản thân vừa mới sống lại lần nữa đã phải mở miệng gọi một tiếng “chị dâu”.

Không ngờ tới, Kiều Vi nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Gọi nhầm rồi, phải gọi tôi là dì, gọi anh ấy là chú.”

Nói xong cô mỉm cười nhìn thoáng qua Nghiêm Lỗi.

Nghiêm Lỗi đang đặt hai hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ trong sân, nghe vậy liền liếc nhìn cô.

Thật kỳ lạ, rõ ràng đã kết hôn được vài năm rồi nhưng sao hôm nay vợ anh lại trông xinh đẹp hơn mọi ngày vậy nhỉ.

Đây là tâm sinh tướng.

Kiều Vi và Kiều Vi Vi dùng chung một khuôn mặt. Lúc trước anh cưới nguyên chủ một phần vì cô có học thức, phần còn lại cũng vì cô xinh đẹp. Nhưng về sau hai người bọn họ thật sự không thể thấu hiểu lẫn nhau, hôn nhân không hạnh phúc. Sự buồn bã của người phụ nữ sẽ thực sự biểu hiện trực tiếp trên khuôn mặt, đôi mắt đờ đẫn và khóe miệng nhếch xuống, những điều này đã trực tiếp kéo giảm nhan sắc.

Còn Kiều Vi vừa mới được sống lại, cả người hân hoan vui sướng, lại mới tắm rửa xong, tinh thần từ trong ra ngoài đều sảng khoái, đương nhiên sẽ khiến người ta thấy xinh đẹp.

Trong mắt Lâm Tịch Tịch lóe lên một tia sắc bén: “Đoàn trưởng Nghiêm còn trẻ như vậy sao có thể gọi là chú được?”

Kiều Vi cười như không cười, quay ra hỏi cô ta: “Cô bao nhiêu nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy.”

Kiều Vi quay đầu nhìn Nghiêm Lỗi: “Lão Nghiêm, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“Lão Nghiêm” là cái xưng hô quái gì vậy? Không phải ngày nào cô cũng gọi anh là Nghiêm Lỗi hay sao?

Trong lòng Nghiêm Lỗi chửi thầm, trả lời cô: “Anh hai mươi bảy.”

Anh có thói quen báo tuổi mụ.

“Nhìn xem, Lão Nghiêm lớn hơn cô những mười tuổi, là người già rồi.” Kiều Vi trìu mến nói: “Hơn nữa, cô là cháu gái của Lão Triệu cho nên vai vế cũng kém chúng tôi. Lão Nghiêm, không phải nông thôn các anh rất xem trọng vấn đề bối phận sao?”

Kiều Vi cố tình nhấn mạnh từ “nông thôn”.

Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi lại coi thường xuất thân từ nông thôn của mình. Anh lạnh lùng đáp trả Kiều Vi: “Cái đó gọi là lễ phép, vai vế loạn rồi thì gọi là vô phép tắc.”

Lâm Tịch Tịch bị nói như vậy vô thức đỏ mặt.

Bởi vì ở người ở nông thôn thật sự rất coi trọng vai vế, cho dù ông trẻ chỉ mới mười tuổi mà cháu trai đã ba mươi tuổi thì cháu trai vẫn phải mở miệng gọi thằng nhóc đó là ông trẻ, không thể gọI trống không, nếu không thì chính là vô phép tắc.

Lâm Tịch Tịch ôm tâm tư muốn ngồi ngang hàng với Nghiêm Lỗi. Nếu cô ta đã gả cho Nghiêm Lỗi thì cũng không sao, nhưng hiện tại cô ta vẫn chưa gả cho Nghiêm Lỗi, lấy góc độ của Đoàn trưởng Triệu thì Lâm Tịch Tịch quả thực là thế hệ con cháu, gọi một tiếng “chị dâu” thật sự không hợp lễ nghi.

Lâm Tịch Tịch không ngờ bản thân lại bị mất mặt trước mặt Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi nghiêm túc nói: “Anh mau nhận lấy đồ trong tay Tiểu Lâm đi.”

Nghiêm Lỗi quay đầu lại, liền thấy Lâm Tịch Tịch vẫn còn đứng ở vị trí cũ, tay bưng khư khư bát canh.  Kỳ thật cô ta chỉ cần bước hai bước rồi đặt lên bàn, không biết tại sao lại không đứng ngốc nghếch ở đó chờ anh đến lấy.

Trong phút chốc, Nghiêm Lỗi cảm thấy cháu gái của Lão Triệu có hơi… không thông minh cho lắm.

Nghiêm Lỗi đi tới cầm lấy bát canh: “Cám ơn cô, giúp tôi nói cảm ơn với chị dâu nhé.”

Kiều Vi cố ý nói với theo: “Hay là Tiểu Lâm ngồi xuống ăn bữa cơm cùng với chúng tôi đi.”

Câu này đánh thức Lâm Tịch Tịch đang ngây ngốc, cô ta mất tự nhiên nói: “Không được, người ở nhà đang chờ tôi trở về.”

Kiều Vi cũng không khách khí mà tiếp tục: “Vậy thì đi thong thả nhé.”

Lâm Tịch Tịch không thể không rời đi.

Cô ta nhìn lướt qua Kiều Vi một cái, người phụ nữ lẽ ra đã chết kia đang thản nhiên nhìn lại mình không chút chột dạ, ánh mắt đó giống như đã nhìn thấu điều gì.

Ngược lại Lâm Tịch Tịch cảm thấy chột dạ vì bản thân đang nắm giữ bí mật trọng sinh động trời, cô ta dời tầm mắt, quay lưng rồi rời đi.

Suốt đường về Lâm Tịch Tịch vẫn còn khiếp sợ, một người đáng chết sao lại có thể sống sờ sờ như vậy được.

Trong đầu cô ta hiện lên một khả năng

Chẳng lẽ vợ của Nghiêm Lỗi cũng trọng sinh?

Ở bên này Nghiêm Lỗi hoàn toàn không để ý tới Lâm Tịch Tịch, chỉ là cô bé họ hàng của đồng đội nấu cho một bát canh mà thôi. Nhưng anh không biết rằng Kiều Vi và Lâm Tịch Tịch đã âm thầm giao chiến với nhau một phen.

Kiều Vi thấy anh như vậy cũng thấy hơi yên tâm.

Dù sao đây cũng là xuyên vào thế giới trong sách, cô sợ Nghiêm Lỗi sẽ bị cốt truyện chi phối nhân sinh, sẽ không cầm lòng được mà bị Lâm Tịch Tịch hấp dẫn. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ không phải như vậy.

Lâm Tịch Tịch từ kiếp trước bất hạnh sống lại, cô ta mong được sống một cuộc đời sảng văn, Kiều Vi hiểu rõ điều này.

Nhưng Kiều Vi cuối cùng cũng có mái ấm của riêng mình, cô không muốn trở thành bia đỡ đạn cho bất cứ ai.

Cô không muốn rơi vào cạnh tranh trong truyện, nhưng cả hai đều biết thời đại này sẽ có mười năm thăng trầm, mà chính họ cũng biết tương lai của nam chính sẽ như thế nào.

Bản thân cô không còn muốn tranh đấu, nhưng Kiều Vi cũng không thể để mặc kẻ khác cướp đi lợi ích vốn có trong tay mình.

Nếu nữ chính muốn có cuộc sống sảng văn thì tiền đề là không được lấy Kiều Vi làm quân cờ hy sinh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp