Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 8


3 tháng

trướctiếp

"Nếu như hai người chúng ta muốn tiếp tục chung sống, em cảm thấy chúng ta đều phải thay đổi, nếu không thì hôn nhân vẫn tiếp tục xảy ra vấn đề." Nếu nói đến vấn đề hôn nhân thì Kiều Vi không muốn trốn tránh, cô thẳng thắng thành khẩn nói ra lời trong lòng.

Nghiêm Lỗi nâng mí mắt nhìn cô: "Em muốn như thế nào?"

"Em muốn có việc làm." Kiều Vi nói.

Căn cứ vào thông tin có được, cô xác thực tiền lương và đãi ngộ phúc lợi của Nghiêm Lỗi rất tốt, ở thời đại này có thể sánh với thành phần trí thức hoặc là tầng lớp bạch lĩnh kim lĩnh sau này, ví dụ như Ali P8. Nhưng vậy thì sao chứ, Kiều Vi không có thói quen ngửa tay xin tiền của người khác.

Chủ yếu là cô không có cảm giác an toàn, thật sự không có.

Thời đại này mặc dù rất khó ly hôn, mà nhìn qua dáng vẻ Nghiêm Lỗi cũng không hoàn toàn giống như kiểu muốn ly hôn là sẽ làm ngay. Thế nhưng cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng.

Nếu như dùng kinh tế để uy hiếp, tự nhiên người ta sẽ ở thế yếu.

Kiều Vi cũng không muốn làm nên sự nghiệp gì, nhưng ít ra cô muốn đảm bảo khi có chuyện quan trọng thì không bị kinh tế khống chế, bị ép khuất phục.

Thật ra cô chưa từng xin tiền người cha kia, cô đã bán nhà, khoản tiền đó cũng đủ tiền trả chi phí chữa trị cho đến lúc cô chết. Nhưng người ta rõ ràng không biết tình hình của cô, chuyện ông ta lạnh lùng vứt bỏ cô nhất định là có liên quan đến chuyện tiền bạc.

Người khác có không bằng tự mình có. Thời đại này, tự làm ra tiền thì lưng sẽ vững.

Ngược lại Nghiêm Lỗi vẫn duy trì thái độ hoài nghi: "Sắp xếp công việc cho em, có làm được không?"

Đây là có nguyên nhân lịch sử, sau khi kết hôn cô theo quân đội qua đây, không phải chưa sắp xếp công việc cho Kiều Vi, nhưng cô chỉ làm hai tháng liền hết chịu nổi.

Lúc trước cô ở trong công xưởng của cha cũng chỉ làm công nhân nửa năm đã đủ thấy khổ vô cùng. Cô không thể chịu khổ, cũng không biết cách xã giao với người khác. Cho dù đã học qua đến cấp hai, có văn hóa, nhưng rõ ràng cũng là con em giai cấp công nhân, trong xương cốt lại có vẻ thanh cao khó nói, còn có một chút phong cách đặc sệt giai cấp tiểu tư sản.

Kiều Vi hoàn toàn hiểu được sự nghi ngờ của Nghiêm Lỗi.

Bởi vì nguyên chủ có bí mật, xuất thân của cô nhìn vào là thế hệ sau của giai cấp công nhân đức cao vọng trọng là vì mọi người chỉ nhìn vào ông nội, bố và mẹ cô, không ai biết bà nội cô xuất thân thế nào.

Bà nội của nguyên chủ vốn là con gái của một gia đình giàu có gặp nạn, trôi dạt khắp nơi ở thời chiến loạn, sau được ông nội của nguyên chủ cứu lấy nên gả cho ông ấy.

Về sau khi nguyên chủ ra đời, bố mẹ bận rộn nuôi gia đình, còn cô thì được bà nội chăm sóc nuôi lớn, bà cụ từng là tiểu thư nhà giàu trong xã hội cũ đã ngầm ảnh hưởng tới nguyên chủ trong vô thức, về cả phương diện thói quen sinh hoạt lẫn tư tưởng.

Thật ra những yêu cầu của nguyên chủ ở trong mắt Kiều Vi thật sự rất bình thường, rất phổ thông. Nhưng ai bảo cô ấy là người ở thời đại này làm chi, những yêu cầu này có vẻ không hợp với quần chúng mộc mạc.

Chỉ đành thở dài một tiếng.

Cân nhắc đến đặc điểm của thời đại, Kiều Vi cũng trầm ngâm một chút, thành thật thừa nhận:

"Nếu như anh sắp xếp cho em vào nhà máy nện búa, chắc chắn em không chịu nổi."

Người đàn ông khịt mũi một cái.

Kiều Vi nói: "Tốt nhất em hi vọng công việc mình được làm có liên quan đến văn thư. Em rất giỏi xử lý sổ sách."

Cô nhìn anh ngầm mong đợi.

Nam chính đương nhiên có hào quang nam chính, không chỉ về tướng mạo vóc dáng mà còn bao gồm cả năng lực.

Sau này khi Lâm Tịch Tịch gả cho Nghiêm Lỗi thì trở thành câu chuyện xuôi chèo mát mái từ đầu đến cuối. Nếu phải nghĩ cách sắp xếp công việc phù hợp với cô thì nhất định anh sẽ làm được.

Nghiêm Lỗi trầm ngâm một chút: "Không làm việc không được sao? Trong nhà không thiếu tiền, không thiếu phiếu."

Kiều Vi cảm thấy trong xương cốt anh vẫn còn có chút tư tưởng lạc hậu "nam chủ ngoại nữ chủ nội". Có điều anh vốn là người của vài thập niên trước, như vậy cũng là lẽ bình thường.

Cô nói: "Nếu như con người không có thứ để ký thác tinh thần thì rất dễ suy nghĩ vẩn vơ."

Nghiêm Lỗi khựng lại, nhìn cô.

Kiều Vi không né tránh, nhìn lại anh.

Nghiêm Lỗi hỏi: "Nếu em có việc làm thì có đảm bảo sau này sẽ kiên định không?"

Câu này nói rất phải.

Kiều Vi trả lời: "Có việc làm nhất định sẽ phong phú hơn nhiều, nhưng nếu hai người không thẳng thắn nói chuyện với nhau, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, chắc chắn sẽ còn xảy ra vấn đề.”

"Thẳng thắn nói chuyện..." Nghiêm Lỗi cười khẩy một tiếng, giữa lông mày toát ra lệ khí cuồn cuộn: "Anh nói chuyện với em, em có để ý đến anh không?"

Đây là cái nồi của nguyên chủ mà. Nguyên chủ thật sự không để ý đến anh.

Kiều Vi cứng họng một lúc, thở dài nói: "Nghiêm Lỗi, anh có thể...xem như em của trước đây đã chết rồi hay không?"

"Từ hôm nay trở đi, anh xem em là một người xa lạ chưa từng quen biết được không?"

"Chúng ta bắt đầu làm quen lại từ đầu, được không?"

Nghiêm Lỗi nghĩ người trước mặt đã thật sự thay đổi rồi.

Có vẻ như cô đã mở một cánh cửa cho anh. Cánh cửa mà mấy năm qua cô vẫn luôn đóng chặt.

Đôi mắt của Kiều Vi trong suốt sáng ngời, chờ đợi câu trả lời của anh. Nghiêm Lỗi đã quen đối xử với nhau lạnh lùng, hơi không quen được với loại ánh mắt mong chờ này.

Anh đưa tay cầm bao thuốc trên bệ cửa sổ lên, cúi đầu cắn lấy một cây.

Động tác này làm rất lưu loát, rất có mùi vị đàn ông.

Nhưng anh còn chưa tìm được hộp quẹt thì Kiều Vi đã nhanh hơn một bước, rút điếu thuốc anh ngậm trong miệng ra: "Trong phòng ngủ đừng hút thuốc."

Nghiêm Lỗi ngẩn ngơ.

Cô đoạt lấy bao thuốc từ tay anh, nhét điếu thuốc kia trở về: "Em thẳng thắn nói với anh chuyện thứ nhất, anh nghe cho kỹ, đừng hút thuốc trong phòng ngủ. Em đồng ý giới hạn thấp nhất là phòng khách, đương nhiên tốt nhất là anh đi ra ngoài hút thuốc. Trong phòng ngủ tuyệt đối không được, vải vóc bị ám mùi thuốc lá thì giặt giũ rất tốn sức mới hết mùi."

Cô ngước mắt lên: "Đồng chí Nghiêm, có làm được hay không?"

Cằm cô hơi nâng lên, khuôn mặt đã không còn nét tiều tụy tái nhợt của ban ngày, trở nên trắng hồng, cánh môi lại càng hồng nhuận.

Đột nhiên Nghiêm Lỗi cảm thấy phụ nữ mặc áo sơ mi đàn ông là một chuyện vừa vi diệu lại vừa kỳ diệu. Dường như có thứ gì đó đang nhiễu loạn trong lòng khiến người ta chộn rộn.

Loại cảm giác này chỉ có ở thời điểm tân hôn năm đó thôi.

Về sau đã là một cái ao tù nước đọng.

Giọng nói của Nghiêm Tương vang lên ngay lúc này: "Mẹ."

"Này--" Kiều Vi cách ván cửa đáp lại: "Chờ một chút."

Nghiêm Lỗi nhân cơ hội đoạt lấy điếu thuốc trong tay Kiều Vi về, anh trầm ngâm chốc lát rồi đồng ý với cô: "Chuyện công việc anh sẽ nghĩ cách."

Kiều Vi vui vẻ trở lại: "Vậy giao cho anh."

Mắt của cô cong cong, nụ cười này mới hợp với độ tuổi của cô, cô chỉ mới hai mươi hai mà thôi.

Trước đây cả ngày mặt mày u ám, tử khí trầm trầm, khiến cho người ta quên mất cô nhỏ hơn đến anh bốn, năm tuổi, vẫn còn trẻ như thế.

Ở bên ngoài, Nghiêm Tương lại kêu thêm một tiếng, Kiều Vi kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài, Nghiêm Lỗi gọi cô lại, cô quay đầu nhìn anh.

Nghiêm Lỗi nói: "Có hai chuyện, một cái là tin tốt, một cái tin xấu."

"Tin tốt trước." Kiều Vi nói, cô không thích nghe tin xấu đầu tiên.

Nghiêm Lỗi nói: "Bên trên có tin tức, muốn xác nhập trấn này vào huyện. Sau này sẽ nối thành một mảng."

Kiều Vi nghe được tin này, đầu tiên nghĩ tới là: "Vậy chắc là sẽ tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng nhỉ, có tin tức nào có lợi cho chúng ta không?"

Nghiêm Lỗi không ngờ cô có thể nghĩ đến điểm này, anh nói: "Nghe nói sẽ mở cửa hàng bách hóa."

Kiều Vi là người từ thành phố đến. Từ thành phố xuống thị trấn, đối với cô thì chính là sự giáng cấp rất lớn, rõ ràng tất cả điều kiện của trấn trên không so được với thành phố. Đồ ở trấn trên cái nào cô nhìn cũng không vừa mắt.

Trong huyện thành mới có cửa hàng bách hóa, nhưng trong thành phố và tỉnh thành đã có trung tâm thương mại rồi. Trấn trên thì giống với ở quê, chỉ có chợ cung ứng, chủng loại và kiểu dáng của hàng hóa kém hơn cửa hàng bách hóa và trung tâm thương mại rất nhiều. Mãi mãi là cái đuôi đuổi theo xu hướng của thành phố lớn và tỉnh lị nhưng lại không thể đuổi kịp.

Nguyên chủ có mua quần áo cũng chỉ lên trung tâm thương mại của thành phố để mua. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghiêm Lỗi bổ sung: "Có thể sẽ lắp hệ thống cấp nước."

Bởi vì gả cho anh mà vợ phải rời thành phố theo về thị trấn, từ dùng nước máy thành dùng nước ao, cô vốn không uống trôi, sẽ nôn. Bờ sông thì lại xa, mà cô không gánh nổi thùng nước. May mà bộ đội có công cụ, nhóm chiến hữu cho mượn đồ làm giếng bơm tay trong viện nhà mình. Anh cũng chế một cái mới giải quyết được vấn đề nước uống.

Nhưng cô rất oán hận cuộc sống ở trấn nhỏ, rất muốn quay về thành phố.

Nghiêm Lỗi nghĩ, khi vợ bỏ trốn, đàn ông chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân khác chính là cô thật sự ghét bỏ nơi này. Nếu sau này hạ tầng cơ bản trong huyện có thể đuổi kịp thành phố thì có lẽ cô sẽ không muốn bỏ đi như vậy.

Nghe được tin này, đương nhiên Kiều Vi cảm thấy vui vẻ.

Trên lý thuyết thì thăng cấp hành chính sẽ kéo theo việc xây dựng cơ sở hạ tầng và phát triển kinh tế. Thời đại này ta không bàn đến kinh tế, nhưng chắc chắn sẽ kéo theo một làn sóng xây dựng.

Cho dù là sửa đường hay là xây nhà, thậm chí có xây WC cũng đều là chuyện tốt.

Hôm nay cô đã đi qua nhà vệ sinh. Ưu điểm của nhà biệt lập ở nông thôn thì không phải đi nhà vệ sinh công cộng bên ngoài như người dân sống trong hẻm như trong phim truyền hình, trong góc sân nhà có một cái lán nhỏ, là một cái hố xí.

Mặc dù là hố xí tốt hơn nhà vệ sinh công cộng nhiều. Mặc dù nhà vệ sinh công cộng cũng là hố xí nhưng phải vừa bài tiết vừa xã giao với người khác. Có một số chỗ đến cả một cái vách ngăn cũng không có.

"Vậy tin xấu thì sao?" Kiều Vi vịn cửa hỏi.

Nghiêm Lỗi khựng lại một chút mới nói: "Nghe nói... sau này có thể đại học không chiêu sinh nữa."

Vợ anh vẫn luôn một lòng muốn học đại học, anh cũng biết. Cho cô biết tin này không biết có khiến cô bị cảm giác mộng tưởng tan vỡ hay không.

Dựa vào trạng thái tinh thần và tính cách lúc trước của cô, có vẻ sẽ là một đả kích rất lớn.

Nào ngờ Kiều Vi chỉ hơi sững sờ rồi ồ một tiếng, nói: "Vậy à..."

Đại khái cô đã biết trước những sự kiện lịch sử này, chỉ không rõ năm và cụ thể diễn biến cho lắm, nhưng về xu hướng tổng thể thì cô vẫn nắm được.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này có chuyện gì liên quan đến chính sách, tốt nhất anh cứ nói với em một tiếng."

Dường như Nghiêm Lỗi có hơi mang chủ nghĩa đàn ông lạc hậu, Kiều Vi sợ anh không để lời nói của cô ở trong lòng, bổ sung một câu: "Chính sách luôn thay đổi, anh nói cho em biết đúng lúc để em hiểu rõ hơn một chút, có thể tránh việc hiểu lầm lại làm hỏng việc, gây ảnh hưởng không tốt đến anh."

Qua vài năm nữa, đừng nói là làm hỏng chuyện, chỉ cần nói lỡ lời thôi cũng đã rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Nghiêm Lỗi sâu thẳm.

Bên ngoài, Nghiêm Tương lại kêu lên: "Mẹ ơi."

"Tới, tới đây!" Kiểu Vi đẩy cửa đi ra.

Nghiêm Lỗi rút điếu thuốc ban nãy ra, lần nữa cắn trong miệng, bắt đầu tìm kiếm hộp quẹt, dừng một chút, anh kẹp thuốc lá vào giữa ngón tay, đẩy cửa đi ra.

Ra đến sân anh mới châm thuốc, ngồi trên ghế đẩu hút thuốc nhìn Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương đi đánh răng rửa mặt.

Cô rất dịu dàng, dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều, hình như còn rất nhẫn nại.

Mặc áo sơ mi của anh, khi khom lưng xuống liền nhìn thấy đôi chân vừa thẳng lại vừa trắng.

Rất khó tưởng tượng chỉ mấy ngày trước cô quyết định vứt chồng bỏ con. Là vì bước ra ngoài vấp ngã quá đau đớn nên cô đã rút được bài học, học được cách quý trọng sao?

Cô nói muốn anh xem cô của ngày hôm qua đã chết, hôm nay là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Nhìn Kiều Vi và Nghiêm Tương rửa mặt xong nắm tay đi vào nhà, Nghiêm Lỗi ném đầu thuốc lá xuống đất, hung hăng mà nghiền đến khi tắt ngóm.

Hi vọng cô nói được thì làm được.

Anh cũng đi rửa mặt, rửa chân, mùa hè thật là tiện, anh dùng khăn lông ướt lau qua thân thể, mát mẻ sảng khoái trở về phòng.

Ở gian nhà phía đông mơ hồ truyền đến giọng Kiều Vi kể chuyện cổ tích cho Nghiêm Tương.

Người vẫn là người nọ, nhưng lại có cảm giác cách nói chuyện và làm việc không giống như lúc trước. Nhưng anh lại không biết rốt cuộc là không giống ở chỗ nào.

Một lát sau, anh bất chợt mở mắt -- trong bóng tối, có người rón rén đến gần.

Nghiêm Lỗi mở to mắt, nhìn người trong bóng đêm sột soạt cởi áo sơ mi trắng rộng lớn bằng vải bông, cô mặc một chiếc áo lá nhỏ, nằm xuống bên cạnh anh.

"Em..." Anh lại ngậm miệng.

Kiều Vi ngẩng đầu: "Sao vậy?"

Nghiêm Lỗi xoay người, đưa lưng về phía cô, buồn bực nói: "Không có việc gì."

Đã rất lâu rồi bọn họ không cùng phòng cùng giường. Cô vẫn luôn ngủ cùng con trai ở phòng đông.

Sao ngày hôm nay lại qua đây?

Là thật lòng hối cải sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp