Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 9


3 tháng

trướctiếp

Đương nhiên là Nghiêm Tương muốn ngủ với mẹ, nhưng Kiều Vi đã  từ chối.

Một là vì cô đã thừa hưởng toàn bộ cuộc sống của nguyên chủ, thừa hưởng cả chồng và con trai. Nếu muốn duy trì gia đình này thì vợ chồng cứ tiếp tục chia phòng như vậy chắc chắn là không ổn.

Mặt khác là do cô đến từ thế giới đời sau, triết lý giáo dục của cô khác với nguyên chủ. Cô không tán thành chuyện mẹ con ngủ chung giường, con trai vào phòng tắm nhà vệ sinh của con gái, hay những chuyện đại loại như vậy.

Cô cố ý thở dài: “Phải đến khi nào Tương Tương mới trở thành nam tử hán dũng cảm dám ngủ một mình đây?”

Quả nhiên Nghiêm Tương trúng phép khích tướng, vỗ ngực hứa hẹn: "Bây giờ con đã rất dũng cảm, mẹ mau đi ngủ với ba đi."

Cô hết lời khen ngợi cậu, khẽ ngoạm một miếng vào đôi má giống như quả táo của đứa bé, sau đó đốt ít nhang muỗi rồi đóng cửa lại, lặng lẽ quay về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.

Đi ngủ thì tất nhiên là không thể mặc áo sơ mi, cổ áo cứng ngắc rất không thoải mái. Cô cởi áo để lên băng ghế cạnh giường, chỉ mặc mỗi áo ba lỗ nằm xuống.

Cũng không có cảm giác xấu hổ.

Kiếp trước cô mắc bệnh nan y, bệnh nhân thì sao có thể có lòng tự trọng chứ? Trong phòng bệnh nam nữ lận lộn, còn có cả người nhà. Bởi vì chức năng cơ thể của cô dần mất kiểm soát, khiến cô phóng uế không tự chủ, y tá chỉ tùy tiện kéo rèm rồi cởi quần để lau người cho cô.

Rèm không được kéo kín, với không gian lớn như vậy, bệnh nhân đi qua đi lại, cộng thêm cả người nhà chẳng phân biệt là nam hay nữ, chỉ cần đi qua thì đều có thể nhìn thấy được bên trong.

Cô cũng đã từng nhìn thấy những bệnh nhân khác trần truồng và cũng từng bị những người khác nhìn thấy mình trần truồng.

Hai chữ tôn nghiêm đối với người bệnh vốn không hề có ý nghĩa.

Chất lượng cuộc sống thấp kém trước khi chết khiến cô có thể thản nhiên đối mặt với hố xí của thời đại này, cũng có thể dễ dàng cởi bỏ quần áo mà nằm bên cạnh Nghiêm Lỗi.

Hơn nữa trong số những ký ức mà Kiều Vi thừa hưởng được còn có một vài mẩu chuyện ngắn trong cuộc sống vợ chồng với Nghiêm Lỗi.

Nhịp điệu, cơ thể, hô hấp nặng nề, quả thực là xuân cung sống ở góc nhìn thứ nhất.

Nhưng lại thiếu cảm giác chân thực.

Bây giờ nằm ​​cạnh anh, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh, ngược lại có chút cảm giác chân thực.

Kiều Vi nhớ tới lúc trời gần tối, khi ở cửa nhà bếp, cô chạm vào lồng ngực và cánh tay của người đàn ông này, xúc cảm vừa rắn roit vừa đàn hồi đó làm cho xuân cung đồ trong đầu càng thêm hoạt sắc sinh hương.

Cô rất khao khát loại sức lực của sinh mệnh này, bứt rứt muốn động, rất muốn cùng anh thử một lần, nhưng Nghiêm Lỗi lại trở mình quay lưng lại với cô.

Kiều Vi chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.

Nghĩ lại có hơi buồn cười, cũng có hơi đáng thương. Người đàn ông này đã lâu không sinh hoạt vợ chồng, về mặt sinh lý thì nhất định anh có nhu cầu, có lẽ cũng đã nghẹn đến rất khó chịu.

Có thể anh đang oán giận.

Trông dáng vẻ quay lưng về phía cô kia, quả thực là trách cứ rất mạnh mẽ.

Kiều Vi nhìn chằm chằm mái nhà mờ mịt.

Trong phòng không có trần nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy xà ngang.

Cô phá vỡ sự im lặng trong phòng ngủ, lên tiếng hỏi: "Có ai biết chuyện mấy ngày em vắng mặt không?"

Giọng của Nghiêm Lỗi vang lên trong bóng tối: “Có lẽ Tiểu Trương có nghi ngờ, nhưng cậu ta là người nhạy bén. Tuy bề ngoài có vẻ ưa tám chuyện nhưng thực ra rất kín miệng, sẽ không đi nói lung tung.”

Giọng anh lạnh lùng, đương nhiên là vì chuyện này khiến anh không mấy vui vẻ gì.

"Ồ, vậy là tốt rồi." Kiều Vi nói, "Nhà Lão Triệu thì sao?"

Khi cô rời đi đã giao Nghiêm Tương cho chị Dương, vợ của đoàn trưởng Triệu.

“Em nói với cô ấy là đi thăm họ hàng, anh cũng nói với cô ấy là đi thăm họ hàng.” Nghiêm Lỗi nói, “Anh nói với cô ấy là họ hàng của em sắp kết hôn.”

Rõ ràng trong lòng hai người đều ăn ý cùng nhau bịa ra lời nói dối. Trên đường trở về, Kiều Vi cũng dùng chính cách này để lừa Tiểu Trương.

Lúc này Kiều Vi mới yên tâm.

Trong thời đại bây giờ, đồn đãi có thể giết chết một người. Mặc dù cô không sợ nhưng chắc chắn người nhà sẽ chịu ảnh hưởng. Tốt nhất là không có. 

Cô nói thêm: "Ngày mai em muốn đi cảm ơn chị Dương. Tặng chị ấy cái gì thì thích hợp nhỉ?"

Trong ký ức của nguyên chủ, chuyện đối nhân xử thế này là một mảnh trống rỗng, đây quả thực không phải sở trường của nguyên chủ. Vậy nên cô trực tiếp hỏi ý kiến ​​của Nghiêm Lỗi.

Nghiêm Lỗi thực sự cảm thấy Kiều Vi đã thay đổi.

Cô sẽ nghĩ đến việc nhét bao thuốc lá cho tài xế, đồng thời cũng nghĩ đến việc tặng quà cảm ơn chị Dương. Trước đây cô không phải là người như vậy.

Nhìn chung thì học thức của quân nhân không cao nên cô có hơi coi thường họ, rất khó hòa đồng. Cô cũng không biết cư xử với bên ngoài, những chuyện này đều là Nghiêm Lỗi giải quyết hậu quả ở bên ngoài thay cô, tránh để người khác bất mãn với cô.

Con người quả nhiên phải vấp ngã vài lần, ngã đến vỡ đầu chảy máu mới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt được. 

Nghiêm Lỗi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không cần quá long trọng, làm quá lại thành ra khách khí. Ngày mai em đi chợ cắt một miếng thịt lợn là được."

Anh nhắc nhở cô: “Lúc lấy phiếu thịt nhớ xem ngày.”

Phiếu chứng đều có thời hạn hiệu lực. Trong nhà cán bộ có rất nhiều phiếu, có khi còn dùng không hết, vậy nên tất nhiên đều lấy những phiếu có thời hạn ngắn hơn ra dùng trước.

Cũng may anh đã nhắc nhở cô, nếu không ngày mai Kiều Vi nhất định sẽ quên mang theo phiếu thịt, chỉ nhớ mang theo tiền. Không có phiếu thì không thể mua bất cứ thứ gì, đến lúc đó lại là một chuyến tay không trở về. ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Vi đáp: “Được.”

Hai người không nói chuyện nữa, nhưng Nghiêm Lỗi lại không ngủ được.

Anh quay lưng về phía Kiều Vi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người ở phía sau. Chuyện này ảnh hưởng rất nhiều, khiến cho cả người anh đều nóng lên.

Một lúc lâu sau, Kiều Vi không có âm thanh gì nữa, Nghiêm Lỗi bắt đầu dao động —— cô chủ động trở về phòng ngủ chung giường là có ý gì?

Hẳn là ý kia nhỉ.

Đương nhiên trong lòng Nghiêm Lỗi có trách móc, nhưng quả thực anh cũng nhịn rất lâu đúng như Kiều Vi nghĩ. Ngày thường anh đều dựa vào tập luyện cường độ cao để phát tán hết tinh lực dư thừa, về nhà đến vợ lạnh giọng đen mặt đòi chia phòng, căn bản anh cũng không nảy sinh tâm tư gì khác.

Nhưng lúc này Kiều Vi lại mặc áo sơ mi trắng, hai chân trần lộ rõ hình dạng ngay trước mắt anh.

Cô có thái độ cầu hòa như vậy là đủ rồi, anh cũng nên tha thứ cho cô thôi.

Không phải đã nói sau này có thể tiếp tục sống chung hay sao?

Cũng nói cô của trước kia đã chết rồi.

Vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa.

Những suy nghĩ lộn xộn này giằng co trong đầu Nghiêm Lỗi rất lâu, cuối cùng anh quyết định tiếp nhận “lời đề nghị” của Kiều Vi, nhanh chóng lật người lại!

...

Kiều Vi đã ngủ rồi.

Nghiêm Lỗi chống người dậy nhìn cô hồi lâu, quả thật là đang ngủ, hô hấp đều đặn kéo dài, yên tĩnh vào giấc.

Cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ. Áo ba lỗ của đồng chí nữ dài đến nửa người, để lộ vòng eo và bụng. Cô chỉ ra khỏi cửa vài ngày mà hình như đã gầy đi, vòng eo càng nhỏ. Khi nằm nghiêng, đường cong thắt lưng uốn lượn lên xuống như thung lũng.

Nghiêm Lỗi bất đắc dĩ lại nằm xuống

Hơn nửa ngày hơi nóng trong cơ thể mới tản đi, anh mới bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Anh không biết, Kiều Vi đã ngủ rất ngon.

Mặc dù dưới thân là giường đất chứ không phải nệm cao su nhưng vẫn là một chiếc giường chân chính. Giường ở bệnh viện vừa hẹp lại vừa cứng, đệm giường bị nhiều bệnh nhân sử dụng, qua một thời gian dài có cảm giác không êm. Nếu người bệnh nằm lâu sẽ dần sinh ra vết lở loét, rất khó chịu.

Thực sự đã lâu rồi Kiều Vi không ngủ ngon như vậy.

Một đêm không mộng mị.

Cô ngủ rất sâu, vậy nên ngày hôm sau cũng không biết Nghiêm Lỗi rời đi lúc nào. Kiều Vi đứng dậy mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, cô nhìn thấy Nghiêm Tương đang ngồi dưới sàn phòng khách chơi đùa.

“Mẹ.” Nghiêm Tương nhìn thấy cô rời giường liền gọi: “Sáng nay ăn gì vậy ạ?”

Ăn cái gì quả thực là một câu hỏi khó. Suy cho cùng đây cũng không phải là thế giới chỉ cần nằm trên giường đặt đồ trên điện thoại là có người mang tới.

Kiều Vi lục lại trí nhớ của mình, lập tức quyết định: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn đại viện dùng bữa!"

Có một căn-tin nội bộ trong đại viện dành cho người nhà, không mở cửa cho người ngoài tương tự như nhà tắm. Nhưng mua hàng là do bộ đội, vậy nên cũng đảm bảo hơn bên ngoài. Khi nguồn cung khan hiếm, các tiệm cơm quốc doanh cũng không chưa chắc khá hơn căn-tin bộ đội.

Món bánh bao cô ăn ở bệnh viện ngày hôm qua chính là đồ ăn quý ở thời đại này.

Nghe được sắp đi ăn ở đại viện, Nghiêm Tương vui vẻ đứng lên: "Đi thôi ~"

Kiều Vi đè cậu xuống: “Con đã đánh răng rửa mặt chưa?”

Kiều Vi nhìn chằm chằm đứa nhóc đánh răng rửa mặt xong mới quay về phòng ngủ thay quần áo. Sau khi nhìn qua một lượt, một nửa quần áo của nguyên chủ đều may từ vải vụn. Cô thuận tay gạt mấy loại quần áo này sang một bên, trong số quần áo còn lại, cô tìm thấy một bộ váy liền làm từ vải cotton thuần.

Váy liền áo chính là loại quần áo liền có tay lỡ. Kiểu dáng này được truyền đến từ nước ngoài, sau đó trở thành phong cách hàng ngày ở Trung Quốc.

Thời trang thực sự là một vòng lặp, váy liền áo của thời đại này nhìn qua cơ bản khá giống với quần áo của thời đại sau. Thời tiết nắng nóng nên Kiều Vi chọn chiếc váy liền áo có cổ tròn màu xanh nhạt, mặc vào rồi soi gương. Cô thấy mình khỏe mạnh, trẻ trung và xinh đẹp.

Thân thể này mới hai mươi hai tuổi, ở thời đại sau là cái tuổi chưa tốt nghiệp đại học, ở này chỗ này lại có đứa con nhỏ đủ tuổi đi mua nước tương.

Dù sao đi nữa Kiều Vi cũng cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng khi nhìn thấy bản thân khỏe mạnh trong gương.

Cô đi tháo chiếc giỏ đan bằng nhựa treo trên tường bên ngoài rồi quay vào trong nhìn vào gương.

Không biết nên gọi đây là túi hay giỏ, trong các bộ phim truyền hình niên đại, đây là phụ kiện tiêu chuẩn của các bác gái khi đi chợ mua thức ăn. Sau này khi túi nilon trở nên phổ biến hơn thì những loại giỏ xách này cũng dần ít xuất hiện nhiều.

Sau đó giới thời trang lại bắt chước kiểu dáng này, sử dụng nó như một sự kết hợp thời thượng.

Kiều Vi nhìn vào gương, cảm thấy bản thân có chút phong cách bãi biển cổ điển, vui vẻ nói: "Tương Tương, đi thôi!"

Nghiêm Tương hỏi: “Mẹ, sao mẹ không lấy ví đi?”

May mà cậu bé nhắc nhở. Ở thế giới của Kiều Vi, ví tiền đã rời khỏi lịch sử của võ đài, khi ra cửa căn bản không nhớ kỹ phải mang theo.

Cô nhớ hôm qua cô về có một tay nải, Nghiêm Lỗi cuộn nó trong tay rồi mang về. Cô đi lục tìm trong tay nải đó, quả nhiên tìm được ví tiền.

Mở ra nhìn thoáng qua, trong đó vẫn còn hai đồng bảy mươi xu và một ít thép.

Mặc dù biết số lượng và giá trị của tiền ở thời đại này khác với tiền ở hậu thế, nhưng Kiều Vi vẫn rất khó chịu khi chỉ mang theo hai hay ba nhân dân tệ.

Sau khi kiểm tra lại tin tức trong đầu, cô bước đến phòng làm việc bên ngoài phòng ngủ và mở ngăn kéo.

Ngăn kéo hơi bừa bộn, rất nhiều phong thư đã mở ra chỉ được qua loa gấp vào, không nhét trở lại phong bì mà chỉ được vứt vào trong. 

Kiều Vi dừng lại một chút, đồ ăn trong căng tin có thời gian cố định, cô trước đây không quan tâm việc này, mở tờ giấy viết thư, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp bánh quy bằng thiếc, mở ra, quả nhiên có tiền và phiếu bên trong.

Nghiêm Lỗi hàng tháng đều đưa cho người nhà sử dụng, thường thường cất vào hộp này để cho dễ lấy.

Có nhiều tờ tiền mệnh giá khác nhau, Kiều Vi lấy một tờ mười tệ, hai tờ năm tệ, vài tờ một tệ và một xu, gấp lại rồi bỏ vào ví.

Chỉ có tiền thôi chưa đủ, đây là thời đại kinh tế có kế hoạch.

Kiều Vi nhìn tờ phiếu, nhớ tới lời nhắc nhở của Nghiêm Lỗi, cái nào hết hạn trước thì dùng trước. Mỗi loại phiếu đều lấy một ít rồi bỏ vào ví: "Đi thôi."

Nghiêm Tương mặc áo sơ mi và quần đùi. Nói là quần áo trẻ em thì cũng không hẳn mà giống như phiên bản thu nhỏ của quần áo người lớn. Đứa bé giống như một cán bộ kỳ cựu phiên bản nhỏ, trông rất đáng yêu.

Kiều Vi xách một chiếc giỏ đan bằng nhựa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nghiêm Tương, hai mẹ con vui vẻ đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ ơi, con muốn ăn hoành thánh.” Trong mắt Nghiêm Tương tràn đầy mong đợi.

Không giống như cậu bé ít nói trong truyện gốc, đứa nhỏ nắm lấy bàn tay mẹ ruột, có yêu cầu gì cũng dám nói, cũng biết làm nũng với cô.

"Được, chúng ta đi ăn hoành thánh." Kiều Vi đồng ý.

Nghe mẹ đồng ý, đôi mắt bạn nhỏ ngập tràn hạnh phúc.

"Đi thôi! Đi ăn hoành thánh thôi!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp