Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

Xe Jeep đi xuyên qua thị trấn.

Nghiêm túc mà nói, thật ra khu gia quyến không không nằm trong thị trấn mà nằm bên ngoài thị trấn. Chỉ có điều sau khi giải phóng, thị trấn luôn mở rộng ra bên ngoài, dần dần nối thành một vùng với khu vực an trí cho gia đình quân nhân.

Xe dừng lại, Nghiêm Lỗi ở ghế trước bước xuống xe, đi vòng ra phía sau mở cửa buồng xe sau.

Loại xe jeep kiểu cũ này không giống những loại xe đời sau, trước sau có hai hàng ghế ngồi, phía trước là ghế lái và ghế phụ, phía sau lại là thùng hàng. Hai bên trái phải mỗi bên đều có chỗ ngồi dạng băng ghế dài, có thể ngồi được bốn người. Thậm chí nếu chen chúc một chút có thể ngồi được sáu người.

Người đàn ông vẫn không nói được lời nào, chìa tay ra với Kiều Vi.

Kiều Vi nhìn bàn tay vói vào trong xe, trong nội tâm lại tặng cho Nghiêm Lỗi thêm một điểm nữa.

Cô vịn lấy tay Nghiêm Lỗi rồi bước xuống xe. Nghiêm Lỗi liếc nhìn cô đánh giá, đến khi chắc chắn cô có thể đứng vững, cơ thể không có vấn đề gì anh mới buông tay ra.

Kiều Vi nheo mắt lại nhìn vùng kiến trúc này -- tất cả đều là nhà trệt, có sân nhưng thoạt nhìn rất cũ.

Trong đó có một khoảng sân nhỏ là của nhà cô và Nghiêm Lỗi.

Cô lục tìm trong ký ức, cái nhà này là mâu thuẫn không thể hòa giải trọng yếu nhất giữa nguyên chủ và Nghiêm Lỗi lúc trước.

Bởi vì đây là khu nhà gia quyến cũ, mà khu nhà mới được quân đội an trí ở bên kia thị trấn, tất cả đều là nhà gạch ngói đỏ mới tinh, sáng sủa sạch sẽ. Hơn nữa còn là kiểu quản lý kín, chính là "đại viện" mà mọi người thường hay nói đến.

Nếu được vào ở đại viện mới dành cho gia đình quân nhân, có lẽ nguyên chủ đã không oán giận nhiều như vậy. Thế nhưng nam chính Nghiêm Lỗi đã nhường lại vị trí sống ở đại viện cho người mà anh cảm thấy sẽ cần nó hơn mình.

Nam chính chính là một người như thế.

Kiều Vi hạ bàn tay đang che ánh mặt trời, quay đầu nói: "Em nhớ trong nhà còn thuốc hút, anh lấy đưa cho Tiểu Trương một bao xanh..."

Cô kiểm tra kí ức, dù nam chính là đội trưởng nhưng xe này không phải một mình anh độc hưởng mà phải dùng chung với nhiều cán bộ khác.

Cho nên Kiều Vi mới bảo Nghiêm Lỗi đưa một bao thuốc cho anh tài xế. Ở niên đại này giao thông bất tiện, muốn sử dụng xe phải nhờ vào tài xế. Kiều Vi là tính cho sau này, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với anh ta.

Nào biết vừa quay đầu lại đã thấy Nghiêm Lỗi nhét vào tay tài xế một hộp Lam Mẫu Đan. Cô vừa mới mở miệng, hai người đàn ông đều quay sang nhìn lại cô, ánh mắt vô cùng kinh ngạc không thể che giấu.

Phải biết nguyên chủ vốn không hiểu nhân tình thế thái được như vậy. Các chiến hữu của Nghiêm Lỗi không có ấn tượng tốt với cô cho lắm.

"Ây da, sao chị dâu lại khách khí như thế." Trương Lỗi cười cười nói, “Em là ai chứ, mấy người còn khách sáo với em như vậy."

Tuy anh ta nói như thế nhưng Nghiêm Lỗi vẫn kiên quyết nhét bao thuốc vào tay anh ta: "Cầm đi, cầm đi, vì cậu không khách sáo mới đưa cho cậu, đẩy cái gì."

Một người đàn ông dám nhường lại vị trí sống ở ký túc xá mới cho gia đình quân nhân ở đại viện cho người khác, hóa ra không hề cứng nhắc mà làm việc còn rất nhạy bén.

Cho nên nhìn người thì phải nhìn theo nhiều góc độ mới được.

Kiều Vi nói với tài xế Trương: "Chúng tôi không khách sáo với cậu thì cậu khách sáo làm gì chứ, cứ cầm lấy đi."

Lời nói của cô mang theo ý cười, rõ ràng lanh lảnh khiến người ta thấy thoải mái.

Tài xế Trương nghĩ thầm, sao vợ của đoàn trưởng Nghiêm lại không giống với trước kia vậy. Anh ta ngạc nhiên, chẳng lẽ đi lên tỉnh thành bị người ta lạnh nhạt, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, học được bài học không nên thờ ở với người khác rồi sao?

Nhưng vợ của đoàn trưởng đã nói thế, tài xế Trương liền cười cười cất vao thuốc lá vào: "Có việc gọi tôi là được."

Anh tài xế thích cười thích nói rời đi, trước cổng nhà chợt vắng lặng. Chủ yếu là vẻ mặt của Nghiêm Lỗi quá lạnh lùng, cả người tỏa ra khí lạnh, dù đang trong mùa hè nhưng vẫn khiến người ta thấy mát mẻ.

Kiều Vi đang suy nghĩ làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này, Nghiêm Lỗi mở lời: "Em về nhà trước đi, anh đi đón con."

Anh nói xong thì xoay rời đi.

Được thôi, Kiều Vi nhún vai, cọt kẹt mở cổng ra, một bước đi vào.

Mặc dù những ký ức nguyên chủ để lại bây giờ đã thuộc về cô, nhưng ở góc nhìn của Kiều Vi, chúng giống như đang sở hữu rất nhiều cuộn phim cũ. Phòng ở, sân nhà đều giống như bố cục trong phim. Mỗi một chỗ đều rất quen thuộc, nhưng cô lại ý thức được thật ra bản thân chưa bao giờ đặt chân đến đây.

Trong nháy mắt bước vào, cô có một loại cảm giác từ phim ảnh đi vào thực tế.

Nhà ở có dấu vết tu sửa rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn. Dù vậy vẫn tạm xem như cái sân gọn gàng.

Trước khi giải phóng khu vực này đã bị oanh tạc, ban đầu khu gia quyến là một cái thôn, sau bị nổ bom trở thành phế tích. Khi đó thậm chí đến cả trấn trên cũng bị bỏ hoang. Phải đợi đến khi kiến quốc thì dân số mới dần khôi phục.

Sau khi kiến quốc thì thành lập quân đội, về sau vì để tiết kiệm vật liệu, khu vực an trí cho người nhà nằm ở thôn hoang phế được tu sửa, xây dựng lại cơ bản.

Ngôi nhà mà Nghiêm Lỗi và Kiều Vi ở đã xem như khá hoàn chỉnh trong khu vực này. Bố trí gian phòng có trật tự, đoán chừng thời xưa cũng là nhà của hộ giàu có. Tuy rằng sau này có xây dựng tu sửa rất nhiều, nhưng bên cạnh những phần được bổ sung vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ cũ của ngôi nhà.

Bỏ qua những phần tu sửa và xây thêm, vẫn có thể nhìn ra nét đẹp của kiến trúc cũ.

Đương nhiên, chỉ có Kiều Vi mới cảm thấy đẹp.

Thẩm mỹ của người ở những thời đại khác nhau hoàn toàn trái ngược nhau. Trong mắt nguyên chủ và Nghiêm Lỗi, đây là loại nhà ở bằng đá của vùng nông thôn phương Bắc này, không có gì hiếm lạ. Nhà gạch ngói đỏ mới hiếm lạ, mới có thể diện.

Mà trong mắt những người sống ở thành phố lớn như Kiều Vi, nhà gạch ngói đỏ mới mang lại cảm giác quê cha đất tổ, còn nhưng loại nhà bằng đá này lại có hương vị điền viên.

Ở góc nhìn của cô, xây dựng loạn xạ lại không có kết cấu đã phá hủy chất cổ xưa của ngôi nhà, khiến cô thấy thật tiếc hận.

Cô liếc mắt quan sát, băng qua sân, dưới mái hiên trước cửa có một cái bếp than bằng gang có ba chân, ống khói bằng thiếc được che kín từng phần.

Bởi vì đang là mùa hè nên bếp đặt ở bên ngoài, loại bếp lò này di chuyển rất thuận tiện, mùa đông có thể mang vào trong nhà.

Cô đi vào nhà, là bố cục kiểu xưa, bước vào liền thấy nhà chính, chỗ ăn cơm tiếp khách.

Hai phía đông tây đều có phòng. Rõ ràng sau đó đã sửa chữa lại, nam bắc được ngăn cách thành hai phòng, tạo thành buồng trong.

Bước vào phòng phía tây, trước tiên cô nhìn thấy một chiếc bàn làm việc ở gian ngoài, xem chừng là phòng học.

Trên cao ngang eo trên bức tưởng là ô cửa sổ vuông bằng gỗ có phủ rèm, chia tách phần bên trong thành phòng ngủ.

Giường trong phòng ngủ không phải là giường bình thường mà là giường đất. Cửa sắt ở miệng lò hiện giờ đã được đóng lại, đợi đến mùa đông khi nào cần đốt củi hoặc than đá mới mở ra, có tác dụng giống như thiết bị sưởi ấm.

Nội thất trong phòng đều mang đậm dấu ấn niên đại. Đặc biệt là tủ quần áo trong phòng ngủ, nửa bên là cửa gỗ, nửa bên là gương. Trước kia Kiều Vi chỉ nhìn thấy những gia cụ đậm chất thời xưa như thế này ở trên mạng.

Kiều Vi đi qua, tay xoa nhẹ lên tấm gương.

Bên trong gương là một phụ nữ mặc quần áo đặc trưng của niên đại, để kiểu tóc cách mạng dài ngang vai mang cũng nét đặc trưng của thời đại, nhưng gương mặt trong đó, thật sự chính là gương mặt của cô.

Nguyên chủ và cô có ngoại hình giống nhau như đúc.

Kiều Vi thở dài một hơi. Mặt vẫn còn là của mình, thật tốt quá.

Nhân lúc Nghiêm Lỗi đi đón con, cô mở tủ quần áo, bên trong hầu hết là quần áo phụ nữ, đều là của cô. Đập vào mắt toàn bộ là các loại có hoa văn hoa nhí, rất có phong cách của thời đại này.

Đóng cửa tủ, cô đi lòng vòng trong phòng ngủ, đối chiếu lại những ký ức đã tiếp thu được với gian phòng quen thuộc trước mắt.

Gian phía tây là phòng ngủ và phòng làm việc của cô và Nghiêm Lỗi, sau khi thăm dò, cô đi sang gian phía đông.

Bố cục của gian phía đông cũng khá tương tự. Phía trong là phòng ngủ của con, gian ngoài không có bàn học, nhưng lại có vài món đồ chơi bằng gỗ nằm rải rác khắp nơi.

Kiều Vi thấy trong góc phòng có một đầu ngựa cột dây cương bằng gỗ, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Cô đi qua, tay giơ lên sờ nhẹ vào món đồ chơi kia, một cảm giác áy náy mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Kiều Vi có thể khắc chế sự chán ghét mờ nhạt của nguyên chủ đối với Nghiêm Lỗi. Nhưng đối với con mình, nguyên chủ lại áy náy rất sâu sắc, Kiều Vi hít sâu mấy cái mới hơi khống chế được cảm xúc mãnh liệt này.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên âm thanh non nớt: "Mẹ?“

Kiều Vi chợt xoay người.

Nghiêm Lỗi đứng ở ngoài cửa gian đông, một bé trai sải bước vào, vui vẻ nhào vào lòng Kiều Vi: "Mẹ! Mẹ đã trở về!"

Khi thân thể nhỏ bé nhào vào, nháy mắt một cảm giác chua xót xông thẳng lên xoang mũi Kiều Vi.

Đến khi cô phục hồi tinh thần lại, ngước mắt liền thấy được ánh mắt phức tạp của Nghiêm Lỗi đang đánh giá cô. Mà cô đã ngồi xổm trên mặt đất, ôm thật chặt đứa bé trong ngực, lệ rơi đầy mặt.

Cô thậm chí còn chưa nhìn rõ được dáng vẻ đứa bé kia trông như thế nào.

Cô buông tay ra, bé trai đứng thẳng, lúc này hai người mới mặt đối mặt.

Người có đẹp hay không, từ nhỏ đã có thể nhìn ra.

Vì là con trai của nam chính, đương nhiên bé trai sinh ra đã có dung mạo cân đối, sống mũi thanh tú, vừa nhìn qua đẹp trai ấu thể từ bé.

Kiều Vi nhìn chằm chằm đứa bé này không chớp mắt.

Bé trai vốn đang vui vẻ, thấy Kiều Vi nước mắt giàn giụa thì lấy làm kinh hãi: "Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy?"

Kiều Vi lau mặt.

Kiếp trước cô đã khóc rất nhiều, nhưng đều là ở nơi người khác không thấy được. Hiện giờ Nghiêm Lỗi ở cạnh cửa nhìn cô không nói lời nào, cô không quen để người khác thấy dáng vẻ khóc lóc của mình.

Cô gượng cười: "Mẹ nhớ con đến phát khóc."

Bé trai thở dài một hơi, lại tủi thân: "Tương Tương cũng nhớ mẹ! Mẹ đi vài ngày, con hỏi lúc nào mẹ mới trở về, ba lại nói không biết."

Kiều Vi nhìn sang.

Nghiêm Lỗi đút tay trong túi quần, thấy cô nhìn qua, anh liền quay mặt đi. ( truyện trên app T𝕪T )

Bé trai tiếp tục lên án: "Con nói ba đi đón mẹ. Ba chẳng những không đi mà còn nói, còn nói sẽ đánh con."

Đúng là vô cùng oan ức.

Kiều Vi hỏi: "Vậy ba có đánh con không?"

"Không có." Bé trai khụt khịt mũi, lên án: "Ba rất xấu, muộn như thế mới đi đón mẹ."

Không đánh là tốt rồi.

Nghiêm Lỗi không đi tỉnh thành tìm cô ngay. Kiều Vi đoán có lẽ anh cũng trải qua một khoảng thời gian tức giận, đau khổ và đấu tranh. Hiện tại anh vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí không đánh con, khả năng khống chế cảm xúc có thể xem như vô cùng lợi hại.

Không hổ là người đã kinh qua chiến trường.

"Đừng trách ba, là mẹ đã sai." Kiều Vi ôm đứa nhóc vào lòng, dịu dàng nói: "Mẹ sẽ không bao giờ bỏ con lâu như thế nữa..."

Nỗi lòng áy náy của nguyên chủ Kiều Vi Vi đối với con mình khác với những ký ức như thước phim kia. Phần tình cảm này đã hoàn toàn hòa thành một với Kiều Vi.

Kiều Vi đã hoàn toàn đón nhận cuộc sống của Kiều Vi Vi, mà quan trọng nhất trong đó chính là con trai của cô, Nghiêm Tương.

Tương, cố hương của vĩ nhân.

Tên này là do nguyên chủ gạt bỏ hết những cái tên như Kiến Quân, Chấn Hoa, Ái Quốc do nam chính đặt, sau đó tự mình chọn ra.

Hiện giờ Nghiêm Tương là con trai của Kiều Vi.

Thật tốt, Kiều Vi phát hiện thì ra nước mắt của mình cũng có thể vì mình mà chảy -- Ở thế giới này, cô có người nhà, có huyết mạch tương liên.

Kiều Vi ôm Nghiêm Tương thật chặt, vùi mặt vào đầu vai nho nhỏ của đứa bé.

"Mẹ, mẹ đừng khóc..." Nghiêm Tương vốn muốn khóc lóc một trận vì bao tủi thân mấy ngày nay, thế nhưng mẹ vừa khóc thì cậu không thể nào khóc được nữa.

Nam tử hán bé nhỏ chỉ có thể an ủi mẹ: "Sau này mẹ đừng đi xa nhà nữa, hoặc nếu mẹ phải đi xa thì hãy mang con theo cùng với."

Kiều Vi lau mặt, mỉm cười đồng ý với cậu.

Lần nữa ngước mắt nhìn sang, ở cửa gian đông đã không còn bóng dáng của Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi tạm thời không quan tâm đến anh nữa, trước tiên cô hỏi Nghiêm Tương đã ăn trưa hay chưa.

"Ăn rồi." Nghiêm Tương nói: "Nhà dì Dương có nướng bánh hành ăn rất ngon."

Dì Dương trong miệng Nghiêm Tương chính là hàng xóm mà nguyên chủ giao con lại cho. Nơi này là khu an trí dành cho người nhà của bộ đội, hàng xóm chung quanh đương nhiên cũng đều là gia quyến của quân nhân. Chồng của cô ấy là đoàn trưởng Triệu, chiến hữu của Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi nhìn kỹ Nghiêm Tương, thấy đứa nhỏ ngoại trừ tâm trạng hơi tủi thân thì tổng thể khuôn mặt, tinh thần đều rất tốt, quần áo trên người nhìn cũng sạch sẽ, nhìn là biết được mấy ngày nay "dì Dương” đã chăm sóc đứa nhỏ rất tốt.

Ở trong truyện Nghiêm Tương được miêu tả là một thiếu niên hướng nội trầm tính. Tuy có miêu tả cậu được mẹ kế chăm sóc rất tốt, cũng được dạy dỗ gia giáo, về sau rất có tiền đồ, thế nhưng Kiều Vi cảm giác miêu tả này nhìn thì rực rỡ nhưng ngẫm kỹ lại sẽ thấy luôn mang theo một hương vị u buồn.

Bởi vì nguyên văn chưa từng miêu tả qua đôi mắt sáng ngời như hiện tại của đứa nhỏ, cậu lại thích cười như thế.

Trong tương lai sự vui vẻ này đã đi đâu? Ánh sáng trong mắt đứa nhỏ này đã đi đâu?

Đều đã mất đi.

Kiều Vi chỉ cảm thấy một sự khó chịu dâng lên lòng.

Cô vuốt ve mặt của Nghiêm Tương.

Về sau đứa bé này chính là con trai cô, cô sẽ không để nụ cười trên gương mặt cậu bé biến mất.

Cô đã đồng ý với Kiều Vi Vi.

Hiện tại Kiều Vi đã chính là Kiều Vi Vi rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp