Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

Trong nguyên tác, nữ chính gần như là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.

Hơn nữa Kiều Vi đã đọc khá nhiều tiểu thuyết, trong đó có một ít giả thiết là “cốt truyện” sẽ điều khiển nhân vật. Trong giả thiết này, "cốt truyện" giống như bánh xe lớn của số phận, cuồn cuộn mà lăn, khiến cho các nhân vật, đặc biệt là nam chính, không thể kiềm chế mà nảy sinh tình cảm với nữ chính nguyên tác.

Nếu thế giới này có thiết lập như vậy thì thật sự là đáng lo đây.

“Trông rất chịu khó." Kiều Vi khen theo chị Dương.

Chị Dương mặt mày hớn hở, "Đứa nhỏ kia thật sự rất siêng năng, cô đừng thấy nó mới tới đây vài ngày, đã phụ giúp chị làm không biết bao nhiêu là việc đâu. Dọn dẹp nhà cửa, cơm cũng là nó nấu, quần áo nó giặt, em nhỏ là nó chăm. Từ khi gả cho lão Triệu tới nay, chị chưa từng sống thoải mái như vậy.”

“Sau này ai mà cưới được Tịch Tịch của chúng ta thì người đó có phúc!”

Chị Dương đắc ý.

Kiều Vi Vi là một người làm công tác văn hóa, cô đã học đến cấp hai. Trong quân đội có rất nhiều nông dân binh, người nhà của họ phần lớn đều có trình độ học vấn thấp, người như cô ở trong quân đội cũng tương đối hiếm thấy. Trước sau cô luôn tâm cao khí ngạo, không thích qua lại với những người phụ nữ nông thôn như bọn họ.

Nhưng mọi người đều biết, mặc dù đoàn trưởng Nghiêm cưới một người có văn hóa nhưng cuộc sống của anh không tốt chút nào.

Những người như chị Dương cảm thấy phụ nữ có đi học cũng vô ích, vẫn nên chịu khó hiền lành mới tốt. Chỉ như vậy mới có thể hầu hạ chồng và gia đình chồng sống thoải mái được.

Có ai mà không biết ngày nào Nghiêm Lỗi cũng ăn sáng ở doanh trại?

Có ai mà không thầm chê cười vợ anh lười biếng.

“Mợ, mợ đang nói gì vậy?”

Cửa viện đột nhiên truyền đến tiếng cười của một cô gái trẻ.

Kiều Vi và chị Dương đều nhìn qua, hóa ra Lâm Tịch Tịch đã trở lại.

Chỉ thấy cô ta xách một cái giỏ nhựa tương tự như cái Kiều Vi đang cầm, tay kia dắt một cậu bé, trên lưng còn địu một cô bé nhỏ hơn.

Chính là hình ảnh người phụ nữ chăm chỉ, tốt bụng, mộc mạc, chịu thương chịu khó trong phim truyền hình mà các bà thích xem.

Chị Dương đứng lên: "Cô nhìn con bé xem, chị đã nói là để chị chăm bọn trẻ, con bé chỉ cần đi mua đồ một mình là được. Vậy mà nó nhất định phải mang hai đứa nhỏ đi cùng.”

Ngoài miệng oán trách, vẻ mặt lại sung sướng.

Nhà đoàn trưởng Triệu có năm người con, ba trai hai gái, từ con trai lớn 12 tuổi đến con út Ngũ Ni Nhi mới hai tuổi. Bất kỳ người phụ nữ nào bị một đám trẻ quấn lấy mỗi ngày như vậy đều sẽ rất vui nếu có ai đó trông con hộ.

Chị Dương đi cầm giỏ thức ăn, quan tâm hỏi: "Có thấy mệt không?

Lâm Tịch Tịch ngọt ngào nói: "Trong nhà nhiều việc như vậy, một khắc mợ cũng chưa được nhàn rỗi, vả lại con còn trẻ nên mang hai đứa nhỏ cũng không sao.”

Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh một câu: "Hơn nữa, con rất thích trông trẻ con.”

Vừa biết quan tâm lại khéo ăn nói, chị Dương càng nhìn càng thấy thích, vừa giúp cô ta cởi túi vải buộc đứa nhỏ trên lưng vừa nói: "Đây là vợ của đoàn trưởng Nghiêm. Hôm qua con đã gặp cô ấy rồi đúng không? Con phải gọi cô ấy là… dì.”

Hiển nhiên sau một ngày điều chỉnh tâm trạng Lâm Tịch Tịch đã chấp nhận chuyện Kiều Vi còn sống, cô ta đưa Ngũ Ni Nhi trên lưng cho chị Dương, mỉm cười gọi một tiếng: "Dì Kiều.”

Ánh mắt lóe lên.

Kiều Vi "Ừ" một tiếng không chút khách khí .

Khoảnh khắc chiếc túi em bé được cởi ra, Kiều Vi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tịch Tịch nhẹ nhõm đi. Rõ là cô ta không hề "trẻ trung, không biết mệt" như cô ta tuyên bố.

Ngũ Ni Nhi hai tuổi khá nặng cân. Cõng một đứa trẻ lớn như vậy trên lưng, đi bộ đến chợ nông sản rồi lại quay về, vừa phải để mắt đến một đứa bé tung tăng nhảy nhót khác, làm sao mà không mệt cho được.

Lâm Tịch Tịch đang tự tạo cho mình một thiết lập nhân vật "yêu trẻ con".

Điều này nói rõ, cho dù đã thấy Kiều Vi còn sống nhưng cô ta vẫn không từ bỏ Nghiêm Lỗi - một người đàn ông đã có con trai. Dù sao tiềm lực tương lai của cổ phiếu này quá lớn.

Đứa bé được Lâm Tịch Tịch dắt về là Quân Tử, con trai thứ tư của chị Dương, năm nay năm tuổi. Đứa nhỏ thấy Nghiêm Tương liền buông tay Lâm Tịch Tịch ra, chạy tới: "Nghiêm Tương!”

Đứa bé này cao hơn Nghiêm Tương cả một cái đầu, kéo Nghiêm Tương: "Đi, chúng ta đi chơi nhé!"

Nghiêm Tương chưa kip nói chuyện, chị Dương đã tát cu cậu một cái: "Đừng chộn rộn. Con  xem Nghiêm Tương đang mặc cái gì, sao có thể đi chơi với con."

Tuy không có ý xấu nhưng trong lời nói mang theo ý châm biếm.

Quân Tử mặc áo ba lỗ và quần đùi, hai cánh tay nhỏ để trần ngăm đen. Mấy chỗ trên áo ba lỗ đều dùng kim chỉ khâu vá lại, trên quần đùi cũng có một lỗ vá.

Ngay cả gia đình cán bộ cũng chịu nổi sinh nhiều con. Đặc biệt là con trai, phải tốn nhiều quần áo. Đều là lão đại mặc xong đến lão nhị mặc, lão nhị mặc xong lão tam mặc, rồi kiên trì cho đến đứa nhỏ cuối cùng, quần áo này mới xem như vật dùng đúng chỗ.

So sánh như vậy, Nghiêm Tương thật sự là vừa trắng vừa mềm, hơn nữa còn ăn mặc giống như một cậu ấm nhỏ.

Mới nghĩ như vậy Lâm Tịch Tịch đã cười nói: "Nghiêm Tương của chúng ta trông như thiếu gia nhỏ vậy.”

Đây cũng không phải lời hay ho gì. Chỉ có con trai nhà tư bản và địa chủ mới gọi là thiếu gia.

"Đồng chí Tiểu Lâm," Kiều Vi nghiêm mặt, "Tôi biết đồng chí mới từ nông thôn đến, trong lòng còn nhớ về đời sống hủ bại của giai cấp địa chủ trước đây. Nhưng đồng chí phải hiểu, từng thứ chúng ta có được hôm nay đều là quốc gia cấp cho."

“Ba Nghiêm Tương cũng giống như ba Quân Quân, đều trải qua mưa bom bão đạn trên chiến trường, từng bị bắn, thiếu chút nữa hy sinh vì nước. Chồng tôi cùng cấp bậc với ba Quân Quân, thu nhập như nhau, mỗi đồng lương của họ đều kiếm được bằng máu."

"Tuyệt không bóc lột giá trị thặng dư của giai cấp vô sản như tư bản, cũng không sở hữu tư liệu sản xuất như địa chủ cũ. "

"Cô hãy nhớ tất cả chúng ta đều là con cháu của giai cấp vô sản, không phải là thiếu gia." Kiều Vi nghiêm túc nói, “Giai cấp vô sản như chúng ta bây giờ có thể đứng lên, ăn ngon, uống ngon, mặc đẹp, tất cả là nhờ đất nước và các lãnh tụ vĩ đại! "

Chị Dương nghẹn họng nhìn trân trối.

Mặt Lâm Tịch Tịch đỏ bừng, định giải thích: "Em không có ý đó…”

“Được rồi, cô đừng nói nữa." Kiều Vi giơ tay ngắt lời cô ta, "Cô cũng đừng lo quá, lão Nghiêm nhà chúng tôi và đoàn trưởng Triệu từng có giao tình, tôi cũng sẽ không đi ra ngoài nói bừa.”

“Nhưng mà, chị dâu." Cô lại nói với chị Dương, "Chị phải dạy lại Tiểu Lâm, không thể nói lung tung. Tuy Tiểu Lâm không phải họ hàng trực hệ nhưng vẫn là họ hàng gần, chúng ta không thể cản trở đoàn trưởng Triệu. Thân là quân nhân, cán bộ bộ đội, tư tưởng chính trị quan trọng đến mức nào, chúng ta làm người nhà của quân nhân lâu như vậy, chị nhất định biết.”

Có thể nói tình thương sâu sắc mà trách nhiệm cũng sâu sắc.

Chị Dương là người thất học. Lúc chi bộ Công đoàn xã ở quê phổ cập giáo dục, xóa mù chữ, chị ta đang bận sinh con. Sau khi làm quen vài chữ thì cứ vội vàng cho qua, xem như đã biết chữ. Thực ra chị ta chỉ là cá lọt lưới mà thôi.

Mấy ngày nay người có văn hóa trong nhà đoàn trưởng Nghiêm kia đột nhiên đến tìm, sau đó nhờ chị ta chăm con giúp cho họ. Người vốn từng dùng lỗ mũi nhìn người đột nhiên đi cầu cạnh khiến chị Dương phấn khích một phen.

Mấy ngày Kiều Vi vắng mặt, cô ấy chăm sóc Nghiêm Tương tinh tế gấp trăm lần con mình. Đúng như dự đoán, Kiều Vi mang theo quà tới cảm ơn.

Nhìn xem, người học cao cũng đâu phải không hiểu phép xã giao. Trước kia chính là kiêu ngạo, dùng lỗ mũi nhìn người.

Cuối cùng cũng khiến chị Dương nở mặt.

Nào biết bầu không khí vốn đang vui vẻ, chị còn đang khen cháu gái nhà mình, bỗng nhiên người có văn hóa tuông một tràng khiến mọi người bối rối.

Hơn nữa những gì cô nói còn rất có lý. Bình thường lão Triệu cũng hay nhắc nhở chị ta: “Không hiểu thì không cần phải nói, nhưng đừng nói nhảm.”

Chị Dương sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vội nói: "Con bé không hiểu chuyện. Dì nó, dì nó đừng so đo với đứa nhỏ làm gì.” ( truyện trên app T𝕪T )

Kiều Vi hạ giọng: "Đương nhiên tôi sẽ không so đo với con nít, chỉ sợ người khác lợi dụng chuyện này làm ầm ĩ, ụp nồi lên đầu đoàn trưởng Triệu thôi.”

Chị Dương là kiểu phụ nữ truyền thống coi chồng lớn như trời, vừa nghe xong thì toát mồ hôi hột, vội đánh Lâm Tịch Tịch một cái: "Con nhóc chết tiệt, đừng nói bừa.”

Lâm Tịch Tịch nghẹn chết đi được.

Cô ta cũng đến từ thời đại này, đương nhiên trong lòng hiểu rõ. Rõ ràng là cố ý chụp mũ cho Kiều Vi, sao đến cuối lại bị chụp ngược lại rồi?

Nhưng lại không thể nói tiếp, nếu nói nữa thì ý đồ quá rõ ràng, giải thích thì lại không giải thích được, bởi vì ngay từ đầu đã cố ý rồi.

Cô ta không còn cách nào khác đành phải cúi đầu, tay níu lấy góc áo sơ mi.

“Chị cũng đừng nói cô ấy nữa, dù sao cũng mới từ quê lên, thời gian ngắn, kiến thức ít. Sau này từ từ sẽ hiểu thôi." Kiều Vi khuyên chị Dương, "Đừng tức giận, đừng tức giận.”

Chị Dương vốn không tức giận, lại bị cô nói thành tức giận.

Chị ta là một phụ nữ nông thôn truyền thống, bởi vì nhà đông con, không thể đi làm nên chỉ ở nhà lo việc nội trợ. Sinh kế cả nhà đều dựa vào mỗi mình đoàn trưởng Triệu.

Không ai được làm ảnh hưởng đến tương lai của đoàn trưởng Triệu!

Cô ấy  hung hăng lườm Lâm Tịch Tịch một cái.

Sau khi tiễn Kiều Vi về, cô ấy quay vào nói với Lâm Tịch Tịch: "Con chú ý một chút. Đây không phải ở quê, trong quân đội nói chuyện đều phải chú ý, đừng để người ta chụp mũ cho cậu con.”

Lâm Tịch Tịch đuối lý, hít một hơi, hỏi: "Mợ, sao dì ấy lại tới đây?

Mặt chị Dương sáng lên: "Đến biếu quà cho mợ.”

Chị ta đắc ý chỉ vào miếng thịt và gói giấy dầu trên bàn: "Nhìn xem, miếng thịt ngon quá, còn mua cả đường đỏ nữa.”

“Ai nha, mợ nói chứ Tiểu Kiều này cũng lịch sự thật, vậy mà sao lại thích dùng lỗ mũi nhìn người thế chứ.”

Lâm Tịch Tịch thầm kinh hãi, hỏi: "Dì ấy bây giờ không giống trước kia sao mợ?”

Chị Dương mang thịt vào bếp cắt: "Hôm nay cô ấy trông cứ như biến thành người khác vậy. Con không biết trước đây cô ấy thế nào đâu, không thích nói chuyện với bọn mợ, cũng không thích qua lại với mọi người trong xóm.”

Lại lẩm bẩm: "Nhà cô ấy ít người như vậy, ngày nào cũng không nấu ăn, chỉ ăn ở nhà ăn. Này cũng quá tệ rồi. Ngày nào mợ cũng nói với cô ấy, đừng ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp mà muốn làm gì thì làm, có ngày đàn ông sẽ thấy chán thôi…”

Lúc nãy nói đến chuyện ăn hoành thánh, chị ta còn liếc Kiều Vi một cái, nhưng mà Kiều Vi không hiểu.

Vấn đề là với Kiều Vi thì đi ăn tiệm, gọi cơm hộp bên ngoài là điều quá bình thường. Trong lòng chị Dương tự hỏi sao lại có người phụ nữ lười biếng đến như vậy. Người chưa kết hôn, phụ nữ phải đi làm đi ăn ở nhà ăn thì thôi, cô ấy đã kết hôn, lại còn ở nhà, sao có thể sống như vậy được.

Lâm Tịch Tịch càng chắc chắn Kiều Vi cũng đã sống lại.

Cô ta trở về từ thập niên 90, khi đó văn học mạng còn chưa xuất hiện, cô ta không biết ngoài “trọng sinh” ra vẫn còn có một tình huống khác gọi là “xuyên vào”.

Cô ta chỉ lo lắng người đàn ông cô ta thích đã có vợ, mà vợ chưa chết.

Cô ta phải làm sao đây?

Chị Dương đang định xắt thịt, quay lại nhìn thấy Lâm Tịch Tịch đang ngơ ngác, liền hỏi: "Đang làm gì vậy? Tại sao lại ngơ ngác thế?"

Dù sao chị ta cũng là bà mợ, không cùng huyết thống, cách một tầng quan hệ. Dừng một chút rồi nói: "Mợ đâu có mắng con. Dù sao Tiểu Kiều cũng là người có văn hóa, mợ cảm thấy lời cô ấy cũng không có ý gì, con cứ xem như cô ấy dạy dỗ mình đi. Mợ thấy người ta nói cũng chẳng sai.”

Lâm Tịch Tịch lấy lại tinh thần: "Sau này con sẽ chú ý hơn.”

Nhưng cô ta nhịn không được nói: "Dì ấy thật may mắn a.”

“Cái gì? "Chị Dương không hiểu.

“Ý con nói là dì ấy kết hôn với đoàn trưởng Nghiêm.”

“Ừ, Tiểu Nghiêm rất đẹp trai.”

Chị ta nhìn Lâm Tịch Tịch.

Mười bảy, mười tám tuổi là tuổi kết hôn ở trong thôn. Con bé chạy tới đây nương nhờ cậu của mình chỉ để cậu giới thiệu cho mình đối tượng tốt một chút.

Con bé này cũng xinh không thua gì vợ của đoàn trưởng Nghiêm.

Đoàn trưởng Nghiêm tuấn tú lịch sự như vậy, con bé sẽ không đánh chủ ý đó chứ. Người ta là người đã có vợ rồi cơ mà.

"Tiếc là đoàn trưởng Nghiêm đã kết hôn rồi, bằng không giới thiệu cậu ấy cho con, nhất định cậu của con sẽ rất hài lòng." Chị ta nói, "Nhưng con cũng đừng quá lo lắng, trong quân đội không có gì ngoài nhiều thanh niên. Để cậu chọn cho con một đứa đẹp trai.”

Chị Dương cảm thấy cháu gái mình xinh đẹp, nếu tìm cho con bé một người xấu xí có thể nó sẽ không vui. Chị ta nào biết đối với Lâm Tịch Tịch thì tướng mạo đẹp trai của Nghiêm Lỗi hoàn toàn là kinh hỉ, so với khuôn mặt thì Lâm Tịch Tịch càng coi trọng tiền đồ tương lai của anh hơn.

Lâm Tịch Tịch thật sự sợ nghèo.

Hơn nữa, thật ra Lâm Tịch Tịch và Nghiêm Lỗi đều có chung một sở thích: cô ta cũng thích người có văn hóa.

Tất nhiên, sau này chỉ có sinh viên đại học mới có thể được gọi là người có học thức, nhưng ở thời đại này, học sinh trung học đã được coi là rất có học thức rồi. Vì thế đời trước cô ta đã chọn một người trẻ tuổi có học thức lấy làm chồng. Trên thực tế, người đàn ông ấy chỉ có học vấn cấp ba, sau đó đất nước lại tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, bởi vì anh ta không tham gia tuyển sinh đại học, về sau vẫn luôn làm một công nhân phổ thông tầm thường.

Lâm Tịch Tịch chỉ huy hoàng được một thời gian ngắn ở quê khi theo chồng về thành phố, trở thành cư dân thường trú được đăng ký tại thành phố mà thôi, sau đó cô ta sống một cuộc đời tầm thường suốt nửa đời còn lại.

Người đến tuổi trung niên, bị sa thải, cuộc sống sau đó rất gian nan.

Cô ta còn nhớ mình phải đi vay tiền từ chỗ bà mợ, trên đường đi ngang qua tủ kính cửa hàng, nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương - khuôn mặt buồn bã, già nua hốc hác. Nào còn dáng vẻ đóa hoa xinh đẹp  nhất thôn năm đó.

Lâm Tịch Tịch không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.

Cô ta chỉ muốn giàu có thôi!

Sau này nhà cậu mợ là gia đình cán bộ nên đời sống cũng coi như khá giả. Nhưng mà, nhưng mà, cũng không thể so được với người đó.

Người ta là lãnh đạo lớn, người sẽ xuất hiện trên tin tức a.

Lâm Tịch Tịch nhớ lại năm đó, khi đọc được thư của cậu, nói anh là đàn ông đã lập gia đình, có con và xuất thân từ nông thôn, trong lòng cô ta không vui, bĩu môi trực tiếp từ chối, sau đó liền hối hận muốn chết.

Cuộc sống giàu sang phú quý cứ như vậy bị bỏ lỡ.

Không, không được, cô ta đã sống lại, có nghĩa là ông trời cũng cảm thấy cuộc sống giàu có đó lẽ phải thuộc về cô ta, phải vậy không? Nếu không tại sao lại để cho cô ta sống lại?

Lâm Tịch Tịch biết cậu mợ đang giúp mình tìm đối tượng kết hôn.

Nhưng hầu hết những người có địa vị đều đã lập gia đình. Trong số mấy người còn trẻ và chưa lập gia đình, sau này cô ta không hề nghe nói có lãnh đạo nào xuất thân cùng quân đội với cậu.

Có thể những người năm đó đều không chịu đựng vượt qua được, hoặc có thể bọn họ cũng tầm thường và bất tài như chồng cô ta. Nhà máy của chồng cũng có một số người thuộc quân đội chuyển nghề sang, tuy cũng được làm quản lý nhưng về sau đều nghỉ việc hết cả.

Không có ý nghĩa, người khác cũng không có ý nghĩa!

Chỉ có Nghiêm Lỗi  mới có thể đảm bảo sự giàu có mà cô ta muốn.

Thật ra Lâm Tịch Tịch đang hoang mang một chuyện.

Nếu như cô ta trọng sinh từ thập niên 90 sau khi qua đời.

Vậy, giả như Kiều Vi cũng chết đi sống lại, thì cô trở về từ thời điểm nào?

Theo như cô ta biết, Kiều Vi đã chết trong chuyến đi tỉnh lần này, chẳng lẽ là trực tiếp sống lại sau khi chết à?

Nếu là như vậy, sự tự tin của Lâm Tịch Tịch lại tăng lên.

Cô ta đến từ thập niên 90, kiến thức vượt xa thời đại này. Người có văn hóa gì chứ, Kiều Vi cũng chỉ là một người học đến cấp hai mà thôi. Làm sao có thể so sánh với vốn hiểu biết mấy chục năm của cô ta.

Mặc dù “kiến thức mấy chục năm” của Lâm Tịch Tịch cũng chỉ là nửa đời làm vợ công nhân ở thành phố hạng ba, nhưng điều đó không cản trở Lâm Tịch Tịch sinh ra cảm giác tự tin và ưu việt mãnh liệt.

Quan trọng nhất là, cô ta nắm giữ nhược điểm của Kiều Vi

Thăm họ hàng ở tỉnh gì chứ, vợ trước của Nghiêm Lỗi... rõ ràng đã bỏ trốn theo trai!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp