Trạng Nguyên đương triều Diệp Vân Tiều, tài trí hơn người, vang danh thiên hạ.
Thế nhưng lại bị gian thần hãm hại, đày ra biên cương, chết thảm dưới vạn mũi tên xuyên tim.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đã xuyên qua ngàn năm, đến một thời đại hoàn toàn xa lạ.
Còn sắp bị đám thân thích tham lam ép gả cho Tần Tri Mẫn—vị thiếu gia nhà hào môn đã hôn mê suốt một năm—để xung hỉ.
Diệp Vân Tiều: …
Thôi thì, tùy cơ ứng biến vậy.
Dựa vào vốn hiểu biết từ thời cổ đại, cậu dịch cổ văn, giám định cổ vật, trở thành hiện tượng mạng đình đám.
Cậu được nhận vào biên chế làm trong viện bảo tàng với mức lương 3000, trở thành “người bảo vệ Văn Vật Quốc Gia” được yêu thích.
Mọi thứ đều suôn sẻ, chỉ có một điều khiến cậu bận tâm—hình như “người chồng trên danh nghĩa” này có vẻ… thích cậu?
Vị tổng tài lạnh lùng xa cách ấy, sau khi tỉnh lại chẳng những chấp nhận cuộc hôn nhân này, mà còn quan tâm cậu từng chút một, dịu dàng đến khó tin.
Điều khiến cậu bối rối hơn là… hình như cậu cũng bắt đầu dao động.
Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng Diệp Vân Tiều cũng hỏi ra câu hỏi đã giấu trong lòng bấy lâu nay:
“Chúng ta… có phải đã từng gặp nhau, từ rất lâu, rất lâu trước đây?”
Người kia khẽ mỉm cười:
“Đúng vậy, anh thích em… từ năm Công Nguyên 397.”
...........................................
Một năm trước, Tần Tri Mẫn gặp t·ai n·ạn giao thông và rơi vào trạng thái hôn mê.
Trong giấc mơ, anh như một người đứng ngoài, lặng lẽ dõi theo một người đã bước qua cả cuộc đời mình.
Cuối cùng, sau 38 ngày trấn giữ thành đến hơi thở cuối cùng, người kia ngã xuống nơi sa trường.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi được hóa thành người thật, Tần Tri Mẫn đã tự tay thu nhặt thi thể và an táng cậu.
Bên cạnh mộ phần, anh đặt xuống một cuộn thẻ tre, ghi lại trọn vẹn những chiến công hiển hách của người đó.
Anh đã nghĩ rằng, cả đời này sẽ không bao giờ còn được gặp lại y.
Cho đến khi anh tỉnh lại sau cơn hôn mê—và nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy ngay trước mắt.
“Là lần đầu gặp gỡ, cũng là một cuộc trùng phùng.”
..........................................
Cơn mưa lớn quét qua núi rừng, vô tình để lộ một ngôi mộ cổ.
Giữa lớp đất đá bị xói mòn, đội khảo cổ phát hiện một cuộn thẻ tre ghi chép trọn vẹn cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ—Diệp Vân Tiều.
Chỉ đến lúc ấy, thế nhân mới hay, cái tên từng bị lịch sử xóa nhòa ấy, đã từng kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào.
Nguồn: https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=9276514