“Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ!”
Nửa đêm, Diệp Vân Tiều mơ màng tỉnh giấc. Lồng ngực bị đè nén, cổ họng ngứa ran, từng cơn ho kéo đến dồn dập không cách nào kiềm chế.
Không ổn rồi, e là bị cảm mất.
Cảm giác ngứa cổ họng ngày càng dữ dội, cậu theo bản năng siết chặt mép giường, cố gắng nén lại để không phát ra tiếng động. Nhưng càng kìm nén, những ký ức bị chôn vùi từ lâu lại như một lũ ma quỷ, nhân lúc bệnh tật xâm chiếm mà ùa về—
“A Tiều, tối nay ngủ ngoài nhà kho đi, đừng để lây bệnh cho bá mẫu và đường đệ.”
“Không hổ là sao chổi, ngày nào cũng xanh xao ốm yếu, nhìn thôi cũng thấy xui xẻo.”
“Ban đêm mà ho khan làm ồn đến giấc ngủ của chúng ta, ta đánh ngươi đấy.”
Lời chế giễu ngày xưa vang lên bên tai, đâm thẳng vào tim cậu.
Sau khi cha mẹ qua đời, cậu bị đại bá nhận nuôi. Trên danh nghĩa là người thân, nhưng chưa một lần nhận được sự yêu thương. Tiền tài bị chiếm đoạt, nhà cửa cũng không còn, bản thân chỉ như một gánh nặng bị trói buộc.
Mỗi khi đông về, gió lạnh cắt da, cậu vẫn phải quét dọn sân nhà, hầu hạ người trong phủ. Nếu chẳng may bị bệnh, chỉ có thể bị đuổi ra căn nhà kho lạnh lẽo, tự sinh tự diệt.
Những đêm đông dài đằng đẵng, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không ai quan tâm, cũng chẳng ai đoái hoài.
“Không được ho, không thể làm phiền người khác.”
Diệp Vân Tiều nghiến chặt răng, lấy tay bịt miệng, nhưng ho khan không thể kìm lại được. Cậu cắn môi đến bật máu, cố gắng áp chế cơn ho.
Nhưng cơ thể yếu ớt không chống đỡ nổi nữa.
Vài giây sau, trước mắt tối sầm, cậu ngất đi.
Khi cậu tỉnh lại, ánh mặt trời đã tràn ngập khắp nơi.
Diệp Vân Tiều cố gắng mở mắt, đưa tay sờ trán, vẫn còn hơi nóng nhưng tinh thần đã khá hơn đêm qua.
Cậu day nhẹ huyệt thái dương, cố lấy lại sự tỉnh táo, rồi tự bắt mạch cho mình. Một lát sau, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Mạch hơi phù khẩn, triệu chứng cảm lạnh thông thường.
May mà không nghiêm trọng lắm, chỉ cần uống thuốc và ăn chút cháo nóng là ổn.
Diệp Vân Tiều đang cố gắng gượng dậy thì thấy Trần quản gia đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một bát thuốc nóng.
Thấy cậu đã tỉnh, Trần quản gia vội vàng đi nhanh mấy bước, khuôn mặt không giấu được sự lo lắng. Ông cẩn thận ngồi xuống mép giường, giọng trách mà không nỡ nặng lời:
“Diệp thiếu gia, nếu thấy không khỏe thì phải nói sớm với chúng tôi chứ. Cớ gì phải gắng gượng như vậy?”
Nói rồi, ông thở dài một hơi.
Sáng nay, thấy Diệp thiếu gia mãi chưa xuống dùng bữa, ông thấy lạ bèn lên gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
Linh tính chẳng lành, Trần quản gia lập tức mở cửa ra thì phát hiện Diệp Vân Tiều đang hôn mê trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao. Ông hoảng hốt gọi bác sĩ đến, lúc này mới biết cậu bị cảm lạnh nặng.
Nhìn bát thuốc trước mắt, Diệp Vân Tiều hơi sững sờ. Giọng điệu quan tâm này… đã bao lâu rồi cậu không được nghe?
Cậu hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Ngại quá, làm phiền quản gia rồi.”
“Diệp thiếu gia nói gì vậy, ngài mau khỏe lại là điều quan trọng nhất.”
Trần quản gia cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, rồi đặt bát thuốc vào tay.
Hơi thuốc thoảng mùi chua đắng, Diệp Vân Tiều nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nước thuốc ấm áp chảy xuống cổ họng, len lỏi vào lồng ngực, xua đi một phần cơn lạnh.
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn quản gia.”
“Diệp thiếu gia cứ nghỉ ngơi cho tốt, có gì cần thì gọi tôi.”
Dứt lời, Trần quản gia cầm lấy bát thuốc, khẽ dặn dò rồi rời khỏi phòng.
Diệp Vân Tiều nằm lại giường, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ này chẳng hề yên ổn. Cơn sốt khiến cậu liên tục mơ thấy ác mộng, trong đêm tối, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo.
Tận đến khi màn đêm buông xuống, tinh thần cậu vẫn mệt mỏi hơn cả ban sáng.
Trần quản gia lại mang thuốc đến, lần này ngoài bát thuốc ra, ông còn đưa cho cậu hai thứ—một phong thư và một chiếc vòng tay.
Vòng tay màu đen, ánh lên sắc sáng dịu nhẹ, hoa văn tinh xảo, rõ ràng đã được ai đó gìn giữ cẩn thận trong thời gian dài.
Diệp Vân Tiều ngẩn ra, không hiểu dụng ý của Trần quản gia.
Trần quản gia cũng có chút lúng túng, sau khi đưa hai món đồ cho cậu, ông giải thích:
“Sáng nay, sau khi biết Diệp thiếu gia bị bệnh, thiếu gia đã viết bức thư này. Còn dặn tôi mang theo cả chiếc vòng tay, giao tận tay cho cậu.”
Về phần lý do, chính ông cũng không rõ.
Thiếu gia tự nhiên tặng vòng tay để làm gì chứ?
Lẽ nào đây là vật may mắn đã được cao nhân làm phép, có thể giúp Diệp thiếu gia mau khỏi bệnh?
Đợi Trần quản gia rời đi, Diệp Vân Tiều mới mở thư.
Gửi A Tiều,
Ta nghe nói, nếu người bệnh đặt vật thân thuộc của người thân bên gối, có thể giúp chóng khỏe hơn.
Chiếc vòng tay này ta đã đeo từ nhỏ, theo ta suốt bao năm. Không biết có thật sự hiệu nghiệm hay không, nhưng xem như một chút an ủi.
Mau khỏe nhé.
Tần Tri Mẫn.
Lá thư ngắn gọn, chữ viết rắn rỏi, ngay ngắn.
Bỗng dưng, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào tờ giấy.
Diệp Vân Tiều khẽ giật mình, vội ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng dịu dàng hắt vào phòng, chiếu lên khuôn mặt cậu, phản chiếu đôi mắt đỏ hoe.
Thuở bé, cậu từng nghe các cụ kể chuyện. Những đứa trẻ ốm đau thường được người thân đặt bên gối một món đồ hộ mệnh—có thể là túi bùa bình an, có thể là đồng tiền cũ.
Họ nói rằng những món ấy mang theo sự chở che và tình thương, giúp người bệnh an lòng, bớt sợ hãi, thậm chí còn nhanh khỏe hơn.
Nhưng khi ấy, Diệp Vân Tiều chỉ có thể co ro trong một góc lạnh lẽo, chẳng ai đặt gì bên gối cậu cả.
Lâu dần, cậu cũng quên mất chuyện này.
Vì cậu có bao giờ được ai tặng gì đâu.
"Cảm ơn."
Lời chưa kịp nói ra, chỉ lặng lẽ giữ trong lòng.
Diệp Vân Tiều mím môi, nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, rồi cẩn thận đặt xuống gối.
Từ hôm nay, sẽ không còn những cơn ác mộng nữa.
Không biết có phải vì lá thư hay không, nhưng lần này cậu khỏi bệnh rất nhanh.
Tự bắt mạch lại, thấy đã ổn định, không còn dấu hiệu ốm sốt.
Sau khi khỏe, việc đầu tiên cậu làm là dọn dẹp phòng, cất lá thư vào ngăn tủ.
Vô thức, mắt cậu dừng lại trên chiếc vòng tay mà Tần Tri Mẫn đã tặng.
Sau một hồi do dự, cuối cùng cậu cũng gom đủ dũng khí, đứng trước cửa phòng Tần Tri Mẫn, giơ tay gõ nhẹ.
Nếu chỉ là tạm thời mượn, bây giờ đã khỏi bệnh, cậu nên trả vòng tay lại.
Chỉ chốc lát, từ trong phòng vang lên giọng nói của Tần Tri Mẫn:
"Vào đi."
Diệp Vân Tiều chậm rãi đẩy cửa bước vào. Căn phòng thoang thoảng mùi trầm hương dìu dịu, giống hệt hương thơm vương trên chiếc vòng tay.
Tần Tri Mẫn mặc sơ mi trắng, ngồi trên xe lăn, chuyên chú xử lý công việc. Gương mặt nghiêm nghị, toát lên vài phần lạnh lùng.
Thấy Diệp Vân Tiều bước vào, anh hơi thu lại vẻ xa cách, đặt tài liệu sang bên, rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện:
"Ngồi đi."
So với lần gặp gỡ vội vàng trước đó, đây có thể coi là lần đầu tiên cậu và Tần Tri Mẫn chính thức đối diện nhau.
Không thể phủ nhận, dù đã gặp không ít người ở cả hai kiếp, Diệp Vân Tiều vẫn phải thừa nhận—Tần Tri Mẫn là một trong những người tuấn tú nhất mà cậu từng thấy.
Nhưng khi người đàn ông ấy trở thành "trượng phu" trên danh nghĩa của cậu, cậu lại có phần lúng túng, không biết nên đối diện thế nào.
Ngồi xuống ghế, lòng bàn tay cậu hơi ướt mồ hôi. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu mở lời:
"Tần tiên sinh, tôi là Diệp Vân Tiều. Trước nay chưa có dịp chào hỏi, mong Tần tiên sinh bỏ qua."
Tần Tri Mẫn gật đầu, giọng trầm nhưng mang theo chút ôn hòa:
"Không sao. Tôi nên gọi em thế nào?"
"Thế nào cũng được. Tần tiên sinh có thể gọi tôi là Diệp Vân Tiều."
"A Tiều?"
"A?" Cậu thoáng ngẩn ra, không ngờ hắn lại gọi mình như vậy.
"Sao thế? Không được sao?"
"...Không, không sao."
Cái tên này trước nay chỉ có sư phụ và vài người thân thiết gọi cậu như thế.
Trong khoảnh khắc im lặng, hương trầm trong phòng dường như nồng hơn một chút.
Diệp Vân Tiều hít sâu, chậm rãi nói:
"Lần này tới đây là để cảm ơn Tần tiên sinh đã quan tâm tôi mấy ngày qua."
Từ việc đưa chìa khóa thư phòng, đến chuyện giúp đỡ lúc cậu lúng túng, rồi cả chiếc vòng tay khi cậu bị bệnh.
Ban đầu, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị Tần Tri Mẫn ngó lơ, thậm chí là tức giận đuổi cậu ra khỏi đây.
Nhưng đến hôm nay, anh không chỉ không ép cậu rời đi, mà còn quan tâm đến cậu rất nhiều.
Nếu không phải vì cuộc hôn nhân "xung hỉ" hoang đường này, cậu nghĩ rằng… có lẽ mình sẽ thử làm bạn với Tần Tri Mẫn.
"Không cần khách sáo." Tần Tri Mẫn đáp, giọng điềm tĩnh. "Nếu cần gì thêm, cứ nói với Trần quản gia."
Người ta vẫn nói Tần Tri Mẫn khó gần, nhưng Diệp Vân Tiều lại thấy anh… dễ nói chuyện hơn cậu nghĩ.
Tần Tri Mẫn hỏi:
"Hiện tại đã khỏe hẳn chưa?"
"Ừm, không còn gì đáng ngại nữa."
Diệp Vân Tiều hơi ngập ngừng, rồi vẫn quyết định thẳng thắn nói:
"Chắc Tần tiên sinh cũng đã biết lai lịch của tôi? Nếu điều đó khiến ngài để tâm..."
"Biết. Nhưng tôi không bận lòng. Em cứ an tâm ở lại đây."
Tần Tri Mẫn dường như không hề đặt chuyện này trong lòng. Nhưng nghĩ một chút, anh vẫn nói thêm:
"Nếu có ai nói gì khiến em không vui, cứ nói với tôi."
Chỉ e rằng Diệp Vân Tiều luôn chọn cách chịu đựng một mình, không chịu mở miệng.
Lời nói này có chút phong cách của một "tổng tài bá đạo" trong tiểu thuyết, Diệp Vân Tiều thoáng nghĩ vậy.
Nhưng dù thế nào, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi Tần gia.
Lấy lại tinh thần, cậu mím môi, lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra, hai tay đưa đến trước mặt Tần Tri Mẫn:
"Hôm trước bị phong hàn, may nhờ có vòng tay của Tần tiên sinh làm bạn. Giờ tôi đã khỏi bệnh, nên muốn trả lại cho ngài."
Tần Tri Mẫn nhận lấy, cúi mắt nhìn chiếc vòng một lát. Trên bề mặt lạnh lẽo vẫn còn vương chút hơi ấm từ lòng bàn tay Diệp Vân Tiều.
Anh bỗng mở miệng:
"Lại đây."
Diệp Vân Tiều thoáng ngẩn ra, không hiểu anh có ý gì, nhưng vẫn bước đến gần.
Khoảng cách rút ngắn, hương trầm ấm áp trên người Tần Tri Mẫn càng thêm rõ ràng.
Giây tiếp theo, cậu thấy anh nhẹ nhàng nâng cổ tay mình lên, rồi lặng lẽ đặt chiếc vòng trở lại vị trí cũ.
Diệp Vân Tiều sững sờ, theo phản xạ muốn rụt tay về, nhưng sự dịu dàng không thể kháng cự kia đã giữ cậu lại.
Tần Tri Mẫn khẽ nhíu mày. Cậu vẫn còn quá gầy, cổ tay nhỏ nhắn đến mức chiếc vòng tưởng như lỏng lẻo.
Giọng anh trầm thấp, mang theo một tia kiên định:
"Nếu nó có thể giúp em xua tan bệnh tật, vậy nó hẳn vẫn còn chút tác dụng. Em đã trải qua quá nhiều điều không may… cứ để nó tiếp tục phù hộ em đi."
Anh dừng một chút, chậm rãi nói:
"A Tiều, bình an."