Mùa đông, Tuyên Trị năm thứ mười chín, ngoài thành Bắc Cẩu.
“Ta không đồng ý!”
“Ta cũng không đồng ý!”
Trước lối vào sơn cốc, một nam tử dáng người cao lớn, tuấn tú thanh nhã, lặng lẽ đứng giữa trời tuyết.
“Hai người các ngươi muốn kháng chỉ sao?” Giọng y trầm ổn, lạnh lẽo. Nhưng khi nhìn thấy những binh sĩ với đôi mắt đỏ hoe, lời nói lại bất giác dịu đi, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Nghe ta nói, vì nước tận trung là bổn phận của ta. Nhưng bá tánh Bắc Cẩu vẫn đang chờ các ngươi trở về nhà.”
Nhưng đại nhân thì sao?
Lời này nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng có người không nhịn được thốt lên:
“Nhưng đại nhân, ngài sẽ chết mất!”
Vừa nói ra đã bị đồng đội bên cạnh kéo áo, thấp giọng ngăn lại.
Nam tử nghe vậy, chỉ cười nhạt. Trong mắt y không hề có chút dao động.
“Đi đi, cứ làm theo lời ta. Đợi thời cơ đến, hẵng hành động.”
Đám binh lính cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng chỉ có thể vội vàng lau đi. Họ không thể thay đổi quyết định của y, cuối cùng chỉ đành quay lưng rời đi trong im lặng.
Gió tuyết ngày càng lớn, che lấp đi những lời cuối cùng của y:
“Trước khi thời cơ đến, bất kể nhìn thấy điều gì, cũng không được xuất hiện.”
Sau đó, y xoay người, vạt áo tung bay như một lá cờ giữa gió lộng.
Một mình tiến thẳng về phía quân địch đang kéo đến.
Không bao lâu sau, ánh lửa từ đại quân địch như một con rắn lửa khổng lồ trườn đến, rọi sáng cả sơn cốc.
Tướng lĩnh phe địch ngồi cao trên chiến mã, đắc ý giật dây cương, giọng nói tràn đầy sự chế giễu:
“Diệp Vân Tiều! Triều đình kia coi ngươi như cỏ rác, vậy mà ngươi vẫn sẵn sàng bán mạng vì bọn chúng sao?”
“Nếu ngươi quy hàng, ta còn có thể giữ cho ngươi một con đường sống. Nếu không, hơi thở cuối cùng của ngươi cũng sẽ cùng Bắc Cẩu hóa thành tro bụi mà thôi!”
Diệp Vân Tiều hờ hững ngước mắt, để mặc tuyết trắng rơi xuống vai.
“Nếu có thể lấy mạng đại quân Bắc Liêu chôn cùng, ta chết cũng đáng.”
“Được lắm! Chết đến nơi rồi mà còn ngoan cố!” Tướng địch nghe vậy, lập tức từ bỏ ý định chiêu hàng, gằn giọng ra lệnh:
“Bắn tên! Ta muốn y chết không toàn thây!”
Gió tuyết gào thét, hàng vạn mũi tên đồng loạt rời cung.
Diệp Vân Tiều vẫn đứng yên, sắc mặt không đổi, không né tránh.
Y bắt đầu đếm ngược.
Mũi tên đầu tiên xé gió lao tới, ghim thẳng vào bờ vai y, xuyên sâu đến tận xương.
Ngay sau đó, mũi tên thứ hai, thứ ba…
Mỗi mũi tên đều mang theo sát khí lạnh lẽo, không chệch một phân, đâm sâu vào da thịt y, xé rách từng thớ cơ.
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ lớp tuyết trắng dưới chân.
“Ưm…” Diệp Vân Tiều khẽ rên, máu từ thái dương chảy xuống.
Vẫn còn chút thời gian… Chỉ cần thêm mười lăm phút nữa.
Y cắn chặt răng chịu đựng cơn đau, bình thản cất giọng:
“Cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tướng địch bị những lời đó chọc giận đến mất hết lý trí, gào lên ra lệnh:
“Sao vẫn chưa chết? Bắn tiếp! Giết cho ta!”
Thêm một loạt mũi tên bay vút khỏi dây cung, cơn đau ập đến như muốn xé toạc từng thớ thịt. Máu từ vết thương không ngừng tuôn trào, thấm đỏ cả chiến bào.Cơ thể Diệp Vân Tiều không còn trụ vững, y quỳ xuống, nhưng sống lưng vẫn thẳng như lưỡi kiếm, khiến quân địch nhìn thấy mà lạnh sống lưng.
Y không cảm thấy đau đớn sao?
Tại sao y vẫn có thể chịu đựng được đến tận bây giờ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Diệp Vân Tiều cố gắng kìm nén dòng máu không ngừng trào ra từ khóe miệng. Dùng chút sức lực cuối cùng, y ngẩng đầu nhìn về phía quân địch, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ giọng đếm ngược:
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động cả sơn cốc.
Từ hai sườn vách núi, quân Bắc Cẩu mai phục đã lâu lập tức xông ra, mang theo quyết tâm không màng sống chết, đẩy từng tảng đá khổng lồ xuống.
Đá lăn ầm ầm, cuốn theo sức mạnh tàn khốc nghiền nát hàng ngũ quân địch.
“Mai phục! Là mai phục!”
Tướng địch gào lên giữa tiếng hỗn loạn, hoảng loạn tìm đường tháo chạy, nhưng dòng đá lăn không chừa cho hắn một con đường. Phía trước, binh lính của hắn bị nghiền nát, tiếng gào thảm thiết vang vọng cả sơn cốc.
Tuyết trắng rơi xuống hàng mi Diệp Vân Tiều, khiến tầm mắt y trở nên mơ hồ.
Hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của quân địch, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Bắc Cẩu, đã được bảo vệ.
Giữa cơn mê man, một giọng nói vang lên xuyên qua gió tuyết, vọng vào tai y:
“A Tiều!”
A Tiều… Đã bao lâu rồi không ai gọi y như vậy?
Cha mẹ, ân sư, bằng hữu… Những người từng gọi y “A Tiều” đã sớm rời xa y cả rồi.
Mà bây giờ, chính y cũng sắp rời đi.
Tiếng gọi ấy… có lẽ chỉ là ảo giác.
Trên đời này, đã không còn ai gọi y là "A Tiều" nữa.
Diệp Vân Tiều, tự Minh Cảnh, người Giang Lăng, Đại Châu.
Năm Tuyên Trị thứ chín, Diệp Vân Tiều đỗ Trạng Nguyên. Sau đó, y lần lượt vượt qua các kỳ khoa cử quan trọng như Bác học Hoành Từ, Hiền Lương Chính Trực, Thẳng Thắn Cực Gián, đều đạt hạng cao nhất. Nhờ tài năng xuất chúng, y được bổ nhiệm làm Tu soạn tại Hàn Lâm Viện, danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ.
Về sau, bị quyền thần vu oan giá họa, bị biếm truất nhiều lần. Năm Tuyên Trị thứ mười tám, bị điều đến vùng cực bắc, nhậm chức Tri phủ Bắc Cẩu thành..
Năm sau, quân thiết kỵ Bắc Liêu xâm phạm biên giới. Diệp Minh Cảnh lãnh binh tử thủ cô thành Bắc Cẩu suốt 38 ngày. Y dùng kế dụ quân địch thâm nhập, vây chặt chủ lực Bắc Liêu, cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Đổi một mạng lấy thắng lợi, bảo vệ Bắc Cẩu thành.
Nhưng tất cả những điều này, sách sử chưa từng ghi lại một chữ.
……………………………………………
Tháng 9 năm 2023
Bệnh viện trung tâm Giang Xuyên – Khu điều trị nội trú
Ba y tá tụ tập tán gẫu trong lúc nghỉ ngơi. Một người trong số họ dùng khuỷu tay huých nhẹ đồng nghiệp bên cạnh, tò mò hỏi:
“Bệnh nhân giường 703 thế nào rồi?”
Người đàn ông họ Diệp đó có dung mạo tuấn mỹ, tính cách ôn hòa, gặp ai cũng nở nụ cười dịu dàng như gió xuân.
“Vẫn ổn.” Cô y tá trẻ trả lời qua loa vài câu, nhưng khi nghĩ đến bệnh nhân kia, lại không nhịn được mà thở dài. “Có lẽ vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Cô thật sự không hiểu nổi tại sao một người tốt như Diệp tiên sinh lại bị họ hàng quấn lấy không tha.
Đã là năm 2023 rồi, làm sao vẫn còn những kẻ mê có tư tưởng tín phong kiến như vậy?
Cô nhớ đến những chuyện thị phi trong giới hào môn mà mình từng nghe, lại liên tưởng đến những bộ tiểu thuyết đầy tình tiết éo le đã đọc. Nghĩ đến hoàn cảnh của bệnh nhân, cô không khỏi cảm thấy bất bình thay cho cậu.
Không muốn tiếp tục bàn về đề tài này, cô nhanh chóng cầm hộp dụng cụ thay băng rồi đi vào phòng bệnh.
…………………………………
Phòng bệnh 703
Diệp Chính Đức, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to đùng thô tục, trên tay lần chuỗi hạt tử đàn, tức giận đá mạnh vào chân giường bệnh.
“Diệp Vân Tiều! Được gả vào Tần gia để xung hỉ, mày có biết đó là phúc khí mà bao nhiêu người cầu còn không được không?”
Ông ta vốn mong Diệp Vân Tiều chết trong tai nạn xe lần trước để có thể thừa hưởng chút tài sản.
Ai ngờ tên tiểu tử này mạng lớn, vẫn sống sót trở về.
Bây giờ, khi biết Tần gia đang tìm một nam nhân có bát tự hợp mệnh để xung hỉ cho đại thiếu gia Tần Tri Mẫn – người đã hôn mê suốt một năm sau vụ tai nạn, Diệp Chính Đức lập tức tìm cách đẩy Diệp Vân Tiều vào vị trí này.
Tần gia, một trong những hào môn danh giá nhất Giang Xuyên.
Gia tộc này đã gây dựng nền móng suốt trăm năm, quyền lực sâu rộng, gần như nắm trong tay hơn một nửa huyết mạch kinh tế của thành phố. Người ngoài chỉ có thể ngưỡng vọng, khó mà đo lường được thực lực thật sự của họ.
Chỉ cần Tần gia ban phát một chút lợi lộc, cũng đủ để Diệp Chính Đức sống nửa đời còn lại trong nhung lụa—nhà cao cửa rộng, xe sang ngựa quý.
Mang theo tâm tư thử vận may, ông ta báo bát tự của Diệp Vân Tiều cho Tần gia. Không ngờ bên kia nhanh chóng hồi âm—hai người bát tự vô cùng phù hợp, trời sinh một đôi.
Việc xung hỉ, cứ thế mà định.
Diệp Vân Tiều, sắc mặt tái nhợt, vừa dứt một cơn ho dữ dội, khẽ nâng mắt nhìn kẻ được gọi là “Nhị thúc” trước mặt, chậm rãi cất giọng:
“Giờ vẫn còn kịp đấy, chú thử tìm đại sư xem, coi chừng chính bản thân mình cũng có thể đi xung hỉ.”
“Mày nói chuyện với chú hai kiểu gì thế hả? Chú tốn bao nhiêu tiền cứu mày, vậy mà mày lại vong ân bội nghĩa như thế?”
“Không chỉ nói thẳng với mày, nếu mày không nghe rõ, chú còn có thể khắc hẳn lên bia mộ cho dễ đọc.” Diệp Vân Tiều bật cười. “Chú đã bán tôi đi xung hỉ, tôi còn có thể để chú sống yên ổn sao?”
Viện phí rõ ràng được chi trả từ chính tài sản của cậu. Hơn nữa, theo lời các y tá, trước đó Diệp Chính Đức còn nhiều lần mạo danh "người thân" để tìm cách ký giấy từ chối điều trị.
Vậy mà giờ lại hùng hồn lấy “ân cứu mạng” ra ép buộc cậu, đúng là không biết xấu hổ.
Ánh mắt lướt qua cổ tay Diệp Chính Đức, thấy chuỗi hạt tử đàn chú ta đang đeo, sắc màu lốm đốm, sáng bóng không đều, rõ ràng là hàng giả.
Diệp Vân Tiều nhếch môi, chậm rãi nói:
“Nếu muốn sớm ngày lên cực lạc, có thể tự chuẩn bị ba thước lụa trắng. Đeo mấy thứ đồ giả này trên người, không chừng rước họa vào thân.”
“Mày nói bậy! Đây là tao nhờ đại sư khai quang đấy!” Diệp Chính Đức tức đến nỗi nước miếng bắn tung tóe, bộ râu rung lên ba cái.
Thế nhưng khi nghĩ đến “tà tình” trên người Diệp Vân Tiều, lại vô thức tháo chuỗi hạt trên tay xuống, nhét vội vào túi.
Diệp Vân Tiều chỉ vừa từ chối hôn sự, Diệp Chính Đức lập tức vứt lại một câu cay nghiệt:
“Được thôi! Mày không chịu cưới thì cứ ra viện rồi xem. Đến lúc đó xem mày còn chỗ nào dung thân, hay chỉ có nước ngủ ngoài đường!”
Dứt lời, ông ta “phanh” một tiếng đóng sập cửa, giận dữ bỏ đi, bộ dáng như thể sắp đi tìm lão đại sư bán hàng giả tính sổ.
Trong phòng bệnh chợt trở nên yên tĩnh.
Tiếng cửa đóng mạnh khiến đầu Diệp Vân Tiều đau nhức.
Cậu đưa tay day nhẹ giữa trán, nhắm mắt, mặc cho ký ức cuốn mình về những chuyện ly kỳ đã xảy ra—
Một tháng trước, cậu tin chắc bản thân không thể sống nổi.
Khi đang trôi dạt trong bóng tối vô biên, bỗng có một giọng nói quen thuộc không ngừng gọi cậu quay lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, thứ bao quanh cậu không phải những khuôn mặt dữ tợn của Hắc Bạch Vô Thường, mà là một đám người mặc y phục kỳ quái, rõ ràng vì cậu tỉnh lại mà kích động.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ánh đèn sáng chói đến mức khiến cậu khó mở mắt.
Cậu quét mắt nhìn bốn phía xa lạ, giọng nói do lâu ngày không dùng nên khàn hẳn:
“Xin hỏi, năm nay là năm nào?”
“2023.” Y tá hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.
Cái gì mà... 2023?
Diệp Vân Tiều nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, lại hỏi tiếp:
“Vậy… các người có biết Tuy triều không? Tuyên Trị Đế?”
Lập tức, y tá và bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có cần gọi bác sĩ tâm lý hội chẩn hay không.
Cuối cùng, một bác sĩ lấy điện thoại ra, tra cứu thông tin rồi đưa màn hình đến trước mặt cậu.
“Tuyên Trị là niên hiệu của Hoàng đế Yến Kỳ, vị vua thứ bảy của Tuy triều. Thời gian trị vì: năm 378 – 401 Công nguyên.”
Đồng tử Diệp Vân Tiều lập tức co rút.
Công nguyên… 384 năm?
Mà bây giờ… là năm 2023?
Cậu quay đầu, nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ—những tòa nhà bê tông cốt thép sừng sững, những chiếc xe chạy vun vút như dòng nước chảy. Mọi thứ như bước ra từ một giấc mộng mà cậu chưa từng dám tưởng tượng.
Người lữ hành đi ngược dòng thời gian, thế giới nay đã đổi thay.
Vạn vật xoay vần, cậu vậy mà đã đến đây, ngàn năm sau.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Vân Tiều từ những mẩu đối thoại rời rạc của người khác đã chắp nối được câu chuyện về thân xác hiện tại.
Chủ nhân thân thể này cũng tên là Diệp Vân Tiều, nhưng số phận cậu ta hoàn toàn khác.
Nguyên chủ là cháu trai của Diệp Huân, một chuyên gia giám định cổ vật nổi tiếng, sống chủ yếu ở nước ngoài. Diệp Huân dành cả đời để thu mua những bảo vật quốc gia bị lưu lạc do chiến tranh, tìm cách mang chúng trở về quê hương.
Năm ngoái, Diệp Huân mắc bệnh nặng. Giây phút hấp hối, ông đã giao toàn bộ số cổ vật thu thập được cho cháu trai, mong cậu ta thay mình hoàn thành tâm nguyện đưa chúng về nước.
Nhưng trớ trêu thay, ngay sau khi Diệp Vân Tiều hoàn thành việc quyên tặng cổ vật, cậu ta lại gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đường cao tốc.
Mà người đàn ông vừa gây ồn ào lúc nãy—Diệp Chính Đức, chính là anh hai của Diệp Huân. Một kẻ cả đời coi tiền là mạng, vừa nghe cháu trai gặp tai nạn đã lập tức tìm cách chiếm đoạt tài sản của cậu ta.
Cũng vì thế, bệnh tình của Diệp Vân Tiều liên tục bị trì hoãn, kéo dài đến mức bác sĩ đã gần như tuyên bố không còn cách nào cứu chữa.
Nhưng ngay lúc đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra—
Diệp Vân Tiều đột ngột tỉnh lại.
Người ngoài nhìn vào chỉ biết ca tụng đây là phép màu của y học, nhưng cậu rõ hơn ai hết—
Có lẽ, linh hồn chân chính của người này đã trở về trời cao, còn kẻ đang sống sót ở đây…
Chỉ là một cô hồn đến từ Đại Tuy triều.
Cậu là Diệp Vân Tiều. Nhưng đồng thời, cậu cũng không phải là “Diệp Vân Tiều” của thế giới này.
………………………………
“Diệp tiên sinh, hôm nay ngài cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Ngay sau khi Diệp Chính Đức rời đi, y tá bước vào, nhẹ giọng hỏi.
Cô nhìn theo hướng Diệp Chính Đức rời đi, rồi lại quay sang nhìn Diệp Vân Tiều, sắc mặt cậu vẫn tái nhợt.
Trong lòng yên lặng thở dài, dù đây là chuyện nhà người ta, cô vẫn không khỏi cảm thấy xót xa. Giọng nói có chút an ủi:
“Bây giờ đâu còn là thời phong kiến, xã hội đề cao tự do yêu đương. Diệp tiên sinh, ngàn vạn lần đừng ủy khuất chính mình.”
“Tôi biết, cảm ơn y tá Triệu.”
Diệp Vân Tiều thu lại suy nghĩ, mỉm cười với cô, ôn hòa mà xa cách.
Sau đó, cậu cố gắng dịch người về mép giường, tạo thuận tiện cho y tá thay băng.
Cậu không biết vì sao mình lại đến thế giới này, nhưng đã ở đây thì cậu nhất định phải sống tốt.
Lúc đầu, khi nghe chuyện “xung hỉ”, cậu chỉ cảm thấy hoang đường, không ngờ ngàn năm sau, xã hội này vậy mà chấp nhận hôn nhân đồng giới.
Nếu là trước kia, với một gia tộc hoàn toàn xa lạ như Tần gia, một vị thiếu gia cậu chưa từng gặp mặt, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ, đối diện với một thế giới hoàn toàn xa lạ, cùng với tin nhắn từ ngân hàng thông báo số dư gần chạm đáy:
【Ngân hàng Giang Xuyên】Ngày 15/09/2023, tài khoản đuôi số 9145 đã chi tiêu 1.000 tệ, số dư còn lại: 651,39 tệ.
Người quân tử có thể lúc thịnh lúc suy, kẻ trượng phu phải biết tiến lùi đúng lúc.
Diệp Vân Tiều nhìn màn hình điện thoại, khẽ lẩm bẩm:
“Dù sao cậu cũng đang hôn mê, xem như không tồn tại cũng được.”