Sau một vòng thương thảo, cuối cùng Diệp Vân Tiều cùng Tần gia ký kết thỏa thuận, chính thức bước vào cuộc hôn nhân "xung hỉ" với thiếu gia Tần gia.
Chiếc xe chạy qua những cung đường quanh co uốn lượn giữa thung lũng, băng qua rừng rậm, cuối cùng dừng lại trước cánh cổng cổ kính thâm trầm.
Trước cửa, vài người hầu đã đứng sẵn chờ đón. Thấy xe dừng lại, họ lập tức khom lưng chào. Một người trong số đó tiến lên, thuần thục nhận lấy hành lý đơn giản trong tay Diệp Vân Tiều.
Quản gia Tần gia lễ phép chào hỏi Diệp Vân Tiều và Diệp Chính Đức, sau đó dẫn họ vào bên trong Tần trạch.
Dinh thự Tần gia nằm tại một khu vực yên tĩnh ở thành phố Giang Xuyên, mang phong cách cổ điển với ngói xanh, mái cong, dầm gỗ chạm trổ tinh xảo.
Trụ cổng sơn son thếp vàng, hoa văn chạm khắc đối xứng, ngay cả bậc thềm đá cũng lộ rõ nét cổ kính. Sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc Trung Hoa và phương Tây tạo nên một bầu không khí trang nhã, toát lên vẻ xa hoa bề thế của một danh gia vọng tộc.
Diệp Chính Đức bước theo quản gia với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo quanh, tràn đầy hưng phấn và ngưỡng mộ.
Dù ngày thường ông ta luôn tỏ ra khiêm nhường trước các vị lão tổng, nhưng so với Tần gia, căn "biệt thự cao cấp" nhà ông ta chẳng đáng là gì.
Được kết thông gia với Tần gia nhờ cớ "xung hỉ", Diệp Chính Đức cảm thấy bản thân cũng coi như một bước lên mây. Từ nay, ông ta có thể ngẩng cao đầu trong giới làm ăn, chẳng còn phải dè dặt như trước.
Hoàn toàn quên mất những lời giễu cợt sau lưng rằng ông ta chỉ là kẻ "bán cháu cầu vinh".
Trái ngược với Diệp Chính Đức, Diệp Vân Tiều vẫn giữ thái độ bình thản từ đầu đến cuối. Trên gương mặt cậu không hề lộ ra chút kinh ngạc hay thán phục nào, như thể những thứ khiến người khác trầm trồ này, đối với cậu, chẳng qua chỉ là chuyện bình thường.
Trước đây, những gì Diệp Vân Tiều từng thấy đều là hoàng cung và vương phủ, ra vào toàn những tòa nhà nguy nga tráng lệ của các bậc quyền quý.
Những công trình mang phong cách kiến trúc Trung Hoa này, với cậu mà nói, chẳng khác nào chuyện thường ngày. Cậu thậm chí còn thầm đánh giá trong lòng: bố cục lâm viên này vẫn còn quá chú trọng kỹ thuật, thiếu đi nét cổ kính thanh tao.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Vân Tiều, Diệp Chính Đức không khỏi liếc mắt sang.
Ông ta thầm nghĩ, tên nhóc này chắc chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, bị dọa đến sững người rồi cũng nên.
Hẵng giọng một cái, ông ta cất giọng đầy vẻ đắc ý:
“Lát nữa, mày sẽ gặp gia chủ hiện tại của Tần gia— phu nhân Thẩm Bội Lan. Đến lúc đó, bà ấy hỏi gì thì cứ trả lời đúng như vậy, nếu không biết thì cũng đừng có đứng đực ra. Nể tình chú là nhị thúc của mày, chú sẽ giúp mày trả lời.”
Lúc này, Diệp Chính Đức ra vẻ bề trên, cố tỏ ra mình quan tâm hậu bối.
Tần gia… Thẩm phu nhân?
Diệp Vân Tiều nhíu mày, cảm thấy cách xưng hô này có chút lạ lẫm.
Cậu đã chứng kiến không ít chuyện tranh quyền đoạt lợi trong các gia tộc thế gia, cũng từng gặp những kẻ mượn lí do giới tính để giam cầm những phụ nữ yếu ớt phía sau cánh cửa hào môn.
Nhưng một nữ nhân có thể giữ vị trí gia chủ Tần gia, thậm chí sau khi con trai hôn mê vẫn vững vàng đứng vững giữa vô số lời đồn đại…
Người phụ nữ này tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Dù cảm thấy chuyện “xung hỉ” này hết sức hoang đường, nhưng trong lòng Diệp Vân Tiều không khỏi dâng lên một tia kính nể đối với vị Thẩm phu nhân chưa từng gặp mặt kia.
Hai người theo người hầu bước vào đại sảnh.
Thẩm Bội Lan đã ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa.
Bà vận một bộ sườn xám màu trầm, trang điểm tinh tế, không hề phô trương nhưng vẫn toát lên khí chất uy nghiêm.
Thấy bọn họ tiến vào, bà khẽ nâng tay. Người hầu bên cạnh lập tức kính cẩn dâng lên một bản thỏa thuận.
Vừa nhìn thấy Thẩm phu nhân, Diệp Chính Đức lập tức nở nụ cười niềm nở, vội vã cúi người hành lễ, giọng nói mang theo chút xu nịnh:
“Thẩm phu nhân, tôi đã mang người đến cho ngài.”
Diệp gia vì chuyện “xung hỉ” mà làm loạn lên không ít, Thẩm Bội Lan đều biết cả, nhưng bà chẳng buồn bận tâm.
Đại sư từng nói, muốn con trai bà tỉnh lại thì cần tìm một nam thê có bát tự phù hợp để “xung hỉ”.
Bà không tin, nhưng cũng chẳng ngại thử xem sao.
Chỉ cần còn một tia hy vọng, bất kể biện pháp nào, bà cũng sẵn sàng thử.
Giờ phút này, khi nhìn thấy Diệp Vân Tiều, Thẩm Bội Lan chỉ cảm thấy diện mạo của cậu và con trai bà xem như xứng đôi.
Bà khẽ nâng mắt lướt qua cậu, khóe môi thoáng nhếch lên một nụ cười mơ hồ:
“Diệp tiên sinh đúng là có lòng, còn đích thân đưa cháu trai đến gặp tôi.”
Giọng điệu ôn hòa, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta căng thẳng.
Ẩn ý trong lời nói khiến Diệp Chính Đức chột dạ, vô thức rùng mình.
Ông ta vội cười xòa: “Đâu có đâu có, Thẩm phu nhân là bậc trưởng bối quyền quý, đứa nhỏ này còn trẻ dại, sau này mong ngài quan tâm nhiều hơn.”
Lời này là đang nhờ bà quan tâm hay đang gián tiếp tố khổ đây?
Thẩm Bội Lan không muốn dây dưa thêm. Chờ Diệp Vân Tiều và Diệp Chính Đức an vị xong, bà liền đặt bản hiệp nghị lên bàn, đẩy về phía Diệp Vân Tiều, giọng điệu thản nhiên mà dứt khoát:
“Tôi nói thẳng. Mặc dù cậu kết hôn với Tri Mẫn, nhưng cổ phần và tài sản của Tần gia không liên quan đến cậu. Cuộc hôn nhân này chỉ là để xung hỉ, cậu nên hiểu rõ vị trí của mình trong Tần gia.”
“Nhưng trước khi Tri Mẫn tỉnh lại, cậu có thể ở lại đây. Tất cả những gì cần thiết, chúng tôi đều sẽ chu cấp. Tuy nhiên, hôn nhân này là một giao dịch—ngoài lợi ích ra, đừng trông mong điều gì khác.”
Như vậy là tốt nhất.
Diệp Vân Tiều gật nhẹ đầu, bình thản đáp:
“Cháu hiểu. Một khi đã ký kết hiệp nghị, cháu sẽ tuân thủ.”
Dù sao cũng chỉ là kế sách ứng phó tạm thời, cậu không có ý định dây dưa quá sâu với Tần gia.
Cậu cụp mắt, cẩn thận xem xét nội dung hiệp nghị. Tuy nhiên, do chưa quen thuộc với chữ giản thể, tốc độ đọc của cậu có phần chậm hơn bình thường.
Một lúc sau, Diệp Vân Tiều ngước lên, điềm tĩnh hỏi:
“Nếu Tần tiên sinh đã tỉnh lại, vậy hôn nhân này có thể chấm dứt hay không?”
“Đương nhiên có thể. Chỉ là sau khi Tri Mẫn tỉnh lại, muốn ly hôn thì vẫn cần có sự đồng ý của nó.”
Diệp Vân Tiều khẽ gật đầu. Nếu Tần tiên sinh tỉnh dậy mà phát hiện mình đã kết hôn với một người đàn ông, e rằng anh ta sẽ lập tức đòi ly hôn thôi.
Nghĩ đến Tần Tri Mẫn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, rồi nhìn bản hiệp nghị phân chia tài sản rạch ròi này, cậu không nhịn được mà hỏi:
“Xin mạo muội hỏi, nhưng với tình trạng hiện tại của Tần tiên sinh… liệu có thể hoàn tất các thủ tục pháp lý không?”
Cậu nhớ rõ rằng thế giới hiện đại có một thứ gọi là “giấy chứng nhận kết hôn.”
Thẩm Bội Lan nhàn nhạt liếc cậu một cái, ánh mắt như muốn nói: Chút chuyện cỏn con này, Tần gia còn cần phải lo lắng sao?
Diệp Vân Tiều khẽ cười, xem ra là cậu đã đánh giá thấp thế lực của Tần gia rồi. Giờ thì chẳng còn gì phải bận tâm nữa.
Cậu cầm bút lên, dứt khoát ký xuống ba chữ “Diệp Vân Tiều” trên bản hiệp nghị, sau đó khép nắp bút lại, đẩy văn kiện trở về phía trước.
Giọng cậu điềm tĩnh, lạnh nhạt cất lên:
“Giao dịch hoàn tất.”
Nhìn thấy hiệp nghị đã được ký kết, trong lòng Diệp Chính Đức vui mừng khôn xiết.
Tần gia đã chấp nhận Diệp Vân Tiều, vậy chẳng phải con đường vinh hoa phú quý cũng đã rộng mở trước mắt ông ta sao?
Không nhịn được, ông ta liền thăm dò:
“Thẩm phu nhân à, giờ Vân Tiều đã gả vào Tần gia, xem như hai nhà chúng ta đã thành thông gia. Nếu có việc gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc phân phó một tiếng. Đám hậu bối cũng có thể qua lại thường xuyên, quan hệ thân lại càng thêm thân, chẳng phải rất tốt sao?”
Ông ta còn chưa dứt lời, trong đầu đã tính toán xem làm cách nào để lợi dụng mối quan hệ này leo lên Tần gia.
Thẩm Bội Lan nhẹ nhàng đưa bản hiệp nghị cho quản gia, chậm rãi nói:
“Tần gia hiện tại mọi chuyện vẫn ổn, không cần thêm viện trợ từ bên ngoài. Nhưng Diệp tiên sinh vẫn nên dành nhiều thời gian hơn cho bản thân. Với chí hướng của ngài, hẳn là sẽ làm nên đại sự.”
Lời nói tuy khách sáo, nhưng ẩn ý lại rất rõ ràng—bà đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị “kết thân” của Diệp Chính Đức mà không để ông ta có cơ hội dây dưa.
Tiếc là Diệp Chính Đức chẳng hề nhận ra ẩn ý trong lời nói ấy.
Ngược lại, ông ta còn tưởng rằng mình vừa được gia chủ Tần gia tán thưởng, sung sướng cười phá lên:
“Ai dà, Thẩm phu nhân khách khí quá! Bản lĩnh của tôi có là gì so với Tần gia chứ! Nhưng nếu có chuyện gì cần giao cho tôi làm, ngài cứ yên tâm phân phó!”
Thẩm Bội Lan thoáng dừng lại, nét mặt ôn hòa lộ ra một tia đình trệ.
Những lời khách sáo vòng vo này, nếu đối phương không hiểu ý thì cũng thật chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Tình huống này thực sự có chút buồn cười.
Diệp Vân Tiều ở bên cạnh nghe rõ mồn một, dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được mà hơi nhếch lên.
Thẩm Bội Lan bắt trọn biểu cảm ấy, hàng mày khẽ động—vị “con rể mới” xung hỉ này, trông chừng cũng có vài phần thú vị.
Bà đứng dậy, dứt khoát lên tiếng tiễn khách:
“Nếu mọi chuyện đã xong, tôi còn có việc cần xử lý, sẽ không giữ lại lâu hơn nữa. Quản gia, lát nữa sắp xếp cho Diệp thiếu gia một gian phòng.”
Quản gia lập tức hiểu ý, tiến lên cung kính nói với Diệp Chính Đức:
“Diệp tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong, mời ngài ra cửa.”
Nói xong, quản gia không để cho Diệp Chính Đức có cơ hội dây dưa thêm, trực tiếp kéo người đi.
Diệp Vân Tiều hơi cúi đầu, lễ phép nhìn theo Thẩm phu nhân rời đi.
Sau khi bà đi, phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, đến cả người hầu cũng cố ý bước nhẹ chân.
Giữa căn phòng khách rộng lớn, một mình cậu đứng đó, bóng dáng thoáng có chút đơn độc, gầy gò.
Đột nhiên bị đưa đến một nơi xa lạ, lại mang trên mình thân phận có phần khó xử là “tân lang xung hỉ,” người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy không quen.
Nhưng Diệp Vân Tiều lại thích nghi rất nhanh.
Ở nhờ nhà người khác? Chuyện này quá đỗi bình thường.
Những năm qua, cậu đã sớm quen rồi.
Một lát sau, tiếng bước chân của quản gia từ xa vang lên.
“Hân hạnh được gặp Diệp thiếu gia. Tôi họ Trần, ngài cứ gọi tôi là Trần quản gia.”
Cử chỉ của ông ta rất cung kính, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần xa cách.
Sau một thoáng ngập ngừng, ông đặt một bản sơ đồ phân bố phòng lên bàn, nói tiếp:
“Hiện tại, phu nhân ở tầng hai, thiếu gia ở tầng ba. Những phòng khác đều còn trống, thiếu gia có thể tự do lựa chọn.”
Diệp Vân Tiều nhận lấy bản vẽ, ánh mắt lướt qua sơ đồ phòng rồi dừng lại một chút. Cậu duỗi tay chỉ vào một căn phòng nằm ở góc tầng ba, khẽ hỏi:
“Phòng này có ánh nắng không?”
Trần quản gia hơi sững người, suy nghĩ chốc lát rồi đáp:
“Có, hướng đón ánh sáng mặt trời.”
Nghe vậy, Diệp Vân Tiều gần như không do dự mà chọn ngay căn phòng xa nhất với Tần Tri Mẫn:
“Vậy tôi lấy phòng này.”
Trần quản gia gật đầu ghi nhớ lựa chọn của cậu, sau đó ra hiệu cho người hầu lập tức lên lầu chuẩn bị phòng.
Sau khi theo quản gia về phòng sắp xếp hành lý, Diệp Vân Tiều xoay người hỏi:
“Trần quản gia, tôi có thể gặp Tần tiên sinh một chút không?”
Tần Tri Mẫn.
Cái tên này suốt thời gian qua đã nhiều lần vang lên trong tai cậu, qua miệng của nhiều người khác nhau.
Nực cười thay, danh nghĩa là “trượng phu,” vậy mà đến giờ cậu vẫn chưa từng gặp mặt người ấy.
Trần quản gia không nói nhiều, lập tức dẫn đường, đưa cậu đến một căn phòng rộng rãi, sáng sủa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt lơ lửng trong không khí. Chỉ một cái liếc mắt, Diệp Vân Tiều liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi nằm trên giường.
Đôi mắt nhắm nghiền, làn da có phần tái nhợt vì hôn mê quá lâu, nhưng vẫn không che lấp được những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt.
Trên người anh gắn đầy thiết bị theo dõi sức khỏe, từng tiếng “tích tắc” vang lên đều đặn, khiến người ta không khỏi có chút xót xa.
Trần quản gia thở dài, giọng nói hơi trầm xuống:
“Thiếu gia đã như vậy suốt một năm nay. Bác sĩ kiểm tra, kết luận thân thể không có gì bất thường, chỉ là dây thần kinh não tổn thương nên vẫn chưa thể tỉnh lại.”
Diệp Vân Tiều thoáng dừng, nhất thời không biết nên nói gì. Một lúc sau, cậu mới nhẹ giọng hỏi:
“Vậy anh ấy……”
Câu hỏi còn chưa kịp thốt ra, người vẫn luôn nằm yên trên giường bỗng nhiên có chút động tĩnh.
Ngón tay Tần Tri Mẫn nhẹ nhàng run rẩy.
Diệp Vân Tiều lập tức im bặt, không dám lên tiếng nữa.
Cử động kia thực sự quá nhỏ, đến mức cậu suýt tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, thiết bị theo dõi đột ngột nhấp nháy dữ dội, âm thanh cảnh báo vang lên gấp gáp.
Lông mi Tần Tri Mẫn khẽ run, tựa hồ đang cố gắng mở mắt, nhưng lại như bị giam cầm trong cơn ác mộng, mãi không thể tỉnh dậy.
Diệp Vân Tiều theo phản xạ quay đầu nhìn quản gia, định hỏi xem phải làm gì.
Nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến ông, cậu liền sững sờ.
Quản gia kích động đến mức thở hổn hển, nước mắt không kìm được mà chảy dài.
Ông run rẩy đẩy cửa xông ra ngoài, vừa chạy vừa hét lên:
“Phu… phu nhân! Thiếu gia… Thiếu gia hình như tỉnh rồi!”
Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng ông đã biến mất khỏi phòng.
Diệp Vân Tiều lặng lẽ quay đầu lại.
Và ngay giây phút ấy, cậu bất giác sững người.
Khóe mắt Tần Tri Mẫn rướm nước, từng giọt trượt dài xuống gối.
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ đau đớn và tuyệt vọng đến tận cùng.
Anh hơi nâng ngón tay lên phía trước, đầu ngón tay run rẩy, như thể đang cố bắt lấy thứ gì đó. Nhưng cuối cùng, chỉ có thể bất lực buông xuống giường.
Lòng ngực Diệp Vân Tiều bỗng nhiên nhói đau. Cơn đau kéo đến từng đợt, khiến cậu không khỏi đưa tay ấn chặt nơi trái tim.
Hơi lạnh từ tận sâu trong cơ thể trào dâng, nhấn chìm cậu như một cơn bão tuyết dữ dội.
Giống như…sơn cốc Bắc Cẩu, nơi có 3000 trận gió tuyết vùi lấp mọi thứ.
Sao lại thế này?
Tại sao lại đau đến như vậy?
Cậu vô thức bước về phía Tần Tri Mẫn, nhưng mỗi bước đi dường như ngày càng nặng nề. Cuối cùng, chân cậu lảo đảo, đầu gối va mạnh xuống nền đất lạnh lẽo.
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Diệp Vân Tiều suýt nữa ngất lịm.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, bàn tay y không kìm được mà vươn tới, nắm chặt lấy ngón tay của Tần Tri Mẫn.
Ngón tay đan vào nhau trong nháy mắt.
Và đúng lúc ấy—
Tần Tri Mẫn mở mắt.