Tần Tri Mẫn tỉnh lại, tầm mắt ban đầu còn mơ hồ, rồi dần dần trở nên rõ ràng.

Trước mắt anh là một bóng dáng đang quỳ bên cạnh giường bệnh.

Ngay lập tức, ký ức về ngày hôm đó ùa về—

Diệp Vân Tiều toàn thân đẫm máu, ngã xuống giữa chiến trường lạnh lẽo, gió rét cắt da. Ngực cậu chi chít những mũi tên lạnh băng cắm sâu.

Anh đã liều mạng lao đến muốn cứu cậu, nhưng tất cả chỉ là vô ích.

“A… Tiều?” Anh run rẩy mở miệng, như thể đang xác nhận xem mình có thật sự tìm lại được trân bảo đã mất hay không.

Nhưng Diệp Vân Tiều hoàn toàn không hay biết, vẫn đắm chìm trong cơn đau của chính mình.

Mãi một lúc lâu sau, khi cơ thể dần thích ứng, cậu mới hít sâu một hơi, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Tần Tri Mẫn.

Hơi ấm trong lòng bàn tay bỗng chốc biến mất, Tần Tri Mẫn theo bản năng muốn giữ lấy cậu, nhưng yết hầu lại dâng lên một cơn ngứa ran, mùi tanh nồng ập đến khiến anh ho dữ dội.

Diệp Vân Tiều thấy anh ho không ngừng, liền cố nén đau đớn, vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, nhưng ngay sau đó, anh lại phun ra một ngụm máu bầm đỏ sậm.

Nôn ra máu xong, tinh thần Tần Tri Mẫn cũng khá hơn một chút. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Tiều, vừa định nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Người hầu nhanh chóng đỡ Diệp Vân Tiều đứng sang một bên, còn quản gia thì kích động chạy đến trước mặt Tần Tri Mẫn, trong mắt ánh lên những giọt lệ vui mừng:

“Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài tỉnh rồi! Phu nhân đang vội vã trở về. Thiếu gia, ngài cảm thấy thế nào?”

Là… Trần quản gia?

Phòng ốc quen thuộc, giọng nói thân thiết, hơn hai mươi năm ký ức cuộc đời chợt ùa về trong đầu Tần Tri Mẫn—

Anh đã trở lại thế kỷ 21.

Nhưng tại sao Diệp Vân Tiều cũng có mặt ở đây?

Tin tức “Tần Tri Mẫn tỉnh lại!” nhanh chóng lan truyền khắp Tần trạch.

Tần gia vốn yên ắng nay bỗng xôn xao. Bác sĩ, thiết bị y tế, chuyên gia dinh dưỡng nhanh chóng có mặt, tất cả đều sẵn sàng.

Thẩm Bội Lan đang họp tại tập đoàn, vừa nghe tin liền lập tức bỏ dở giữa chừng, vội vàng lái xe về nhà.

Vừa bước vào phòng, bà thấy Tần Tri Mẫn nằm trên giường bệnh. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn. Dù từng trải qua bao sóng gió, khoảnh khắc này mắt bà vẫn đỏ hoe.

Suốt một năm qua, bà đã gắng gượng bảo vệ con trai, cố gạt đi những lời đồn đoán rằng “Tần Tri Mẫn sẽ không bao giờ tỉnh lại”. Thế nhưng, hy vọng cũng dần phai nhạt theo từng ngày thất vọng.

Bà không biết mình có thể kiên trì được đến bao giờ.

Tần Tri Mẫn khẽ mở miệng, giọng vẫn còn khàn đặc: “Mẹ.”

Chỉ một tiếng gọi ấy đã khiến Thẩm Bội Lan không thể kìm nén nữa. Nước mắt trào ra.

Bà run run gật đầu, nghẹn ngào nói: “Tỉnh lại rồi… tốt rồi… tốt rồi…”

Trần quản gia đứng sau lưng Thẩm Bội Lan, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán:

Xung hỉ lại hiệu nghiệm đến vậy sao? Mới gặp mặt một cái đã tỉnh lại rồi?

Lỡ mất cơ hội tốt quá! Sớm biết vậy, ngay ngày đầu tiên đã trói Diệp Vân Tiều đến đây cho thiếu gia rồi.

Trần quản gia thở dài, tiếc nuối mà bấm bấm ngón tay.

Tần Tri Mẫn lúc này trong đầu rối như tơ vò. Ký ức về thế giới cổ đại và hiện đại cứ đan xen, tất cả suy nghĩ đều quẩn quanh trong một mớ hỗn độn.

Anh trầm mặc hồi lâu, xoa xoa mi tâm, rồi mới như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi… người ta thấy trong phòng là ai?”

Trong giọng nói ẩn chứa chút chờ đợi khó nhận ra, nhưng cũng xen lẫn một nỗi sợ mơ hồ—sợ rằng đáp án sẽ khiến anh thất vọng.

“Cậu ta tên Diệp Vân Tiều.” Thẩm Bội Lan lên tiếng, không nhận ra rằng đúng khoảnh khắc đó, hơi thở của Tần Tri Mẫn chợt khựng lại.

Bà nhẹ nhàng vuốt phẳng góc chăn, kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Sau vụ tai n.ạn xe cộ, con vẫn hôn mê suốt một năm trời. Cách đây không lâu, có một vị đại sư gieo quẻ, nói rằng nếu tìm được một người có bát tự hợp với con để xung hỉ, có lẽ con sẽ tỉnh lại.”

“Sau đó, nhà họ Diệp gửi bát tự của Diệp Vân Tiều đến. Đại sư nói cậu ta là người phù hợp nhất với con.”

“Ta biết nghe có vẻ hoang đường, nhưng mọi chuyện xảy ra thế này… khiến ta không thể không tin vào sức mạnh của số mệnh.”

Thẩm Bội Lan khẽ nhíu mày, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.

Chuyện này thật sự quá trùng hợp—vừa mới ký tên xong, Tần Tri Mẫn liền tỉnh lại.

Dựa theo tính cách trước nay của anh, chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện “xung hỉ” này.

Thẩm Bội Lan bắt đầu cân nhắc chuyện ly hôn: “Nếu con không đồng ý, vậy thì…”

Nhưng ngoài dự đoán, Tần Tri Mẫn bỗng mở miệng: “Được, con đồng ý.”

Thẩm Bội Lan thoáng sững người, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe lầm, liền hỏi lại: “Con nói gì cơ?”

Tần Tri Mẫn thực sự đồng ý? Bà không nghe nhầm đấy chứ?

Bà nhìn con đầy hoài nghi. Dựa theo tính cách trước đây, anh là người thẳng thắn, tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận chuyện này.

Nhưng Tần Tri Mẫn không giải thích thêm, chỉ bảo Trần quản gia mang bản thỏa thuận kết hôn đến.

“Khụ khụ…” Anh che miệng ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt tái nhợt khiến khí thế vốn có cũng mang theo vài phần yếu ớt.

Anh cầm bút, dứt khoát ký tên mình lên bản thỏa thuận—một cái tên lẽ ra không nên xuất hiện trên đó.

Một bên trái, một bên phải.

Diệp Vân Tiều, Tần Tri Mẫn.

Giờ khắc này, cuộc hôn nhân chính thức được xác lập.

“Con đồng ý kết hôn cùng Diệp Vân Tiều.” Tần Tri Mẫn buông bút, lặp lại lời vừa nói.

Anh nhìn tên mình trên bản thỏa thuận, giọng điềm tĩnh giải thích: “Ít nhất thì xung hỉ, trước mắt xem ra, rất hiệu quả.”

Thẩm Bội Lan khẽ nhíu mày. Dù có phần nghi ngờ thái độ của hanh, bà vẫn lựa chọn thỏa hiệp: “Được.”

Sau khi Trần quản gia thu dọn bản thỏa thuận, Tần Tri Mẫn đổi sang một chủ đề khác: “Vụ t·ai n·ạn của con, là ai đứng sau?”

Vừa thốt ra câu hỏi, thực ra anh đã mơ hồ đoán được câu trả lời.

Thẩm Bội Lan xác nhận suy đoán của hắn: “Là Thịnh gia.”

Tần Tri Mẫn bật cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. Trong mắt anh, nụ cười này chỉ khiến người khác lạnh sống lưng.

Thịnh gia từ lâu đã là đối thủ cạnh tranh của Tần thị tập đoàn, từng làm không ít chuyện mờ ám. Sau khi bị Tần Tri Mẫn vạch trần, chúng tổn thất nặng nề. Cùng đường, bọn họ liều lĩnh mua chuộc tài xế bên cạnh anh, dàn dựng vụ t·ai n·ạn đó.

Ánh mắt Thẩm Bội Lan thoáng lóe lên vẻ tàn nhẫn. Bà siết chặt tay con trai, giọng trầm xuống: “Nhưng giờ, Thịnh gia đã không còn nữa.”

Ngay khi tìm ra kẻ đứng sau vụ t·ai n·ạn, bà không hề do dự ra tay trả đũa. Dốc toàn bộ mọi thủ đoạn có thể, bà đã xóa sổ hoàn toàn gia tộc này khỏi bản đồ Giang Xuyên.

Bà vĩnh viễn không thể quên khoảnh khắc ấy—khi chạy đến bệnh viện, trông thấy Tần Tri Mẫn toàn thân đẫm máu, hơi thở mong manh, nằm đó như ngọn đèn trước gió.

Con trai bà còn đang hôn mê, sinh mạng treo trên sợi chỉ mỏng manh, vậy dựa vào đâu kẻ hại anh lại có thể tiếp tục ung dung?

“Chuyện đã qua rồi.” Tần Tri Mẫn an ủi, nhưng ánh mắt cụp xuống, che giấu cơn sóng ngầm cuộn trào.

Thẩm Bội Lan mệt mỏi, thần sắc ấy rơi vào đáy mắt anh. Một năm qua, bà đã dốc hết sức gánh vác cả Tần gia, hao tổn tâm lực để chèo chống mọi thứ, trong khi những kẻ nhăm nhe Tần gia vẫn không ngừng ngấm ngầm rục rịch.

Món nợ này, sớm muộn cũng phải thanh toán rõ ràng.

Bên kia.

Diệp Vân Tiều lẳng lặng ngồi trong phòng mình. Mặc cho bên ngoài vì chuyện Tần Tri Mẫn tỉnh lại mà náo động, cậu vẫn ung dung đọc sách, chăm chú luyện từng nét chữ giản thể, cẩn thận nắm bắt từng kết cấu.

Chỉ là… Cậu đưa tay đè lên ngực, mày khẽ nhíu lại, có chút không hiểu vì sao khi nhìn thấy Tần Tri Mẫn vào ban ngày, tim lại nhói lên đau đớn. Còn có… hình như cậu đã nghe thấy Tần Tri Mẫn khẽ gọi gì đó, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi nội dung.

Tần Tri Mẫn. Diệp Vân Tiều lấy điện thoại, nhập ba chữ “Tần Tri Mẫn” vào trình duyệt tìm kiếm. Nhưng thông tin trên mạng về anh lại ít đến bất ngờ, thậm chí không có nổi một tấm ảnh rõ ràng. Từ những bài báo ít ỏi, vẫn có thể thấy được tài năng xuất chúng của Tần Tri Mẫn: Từ khi tốt nghiệp và gia nhập Tần thị tập đoàn, anh đã liên tục lập được nhiều thành tích khiến người khác đỏ mắt. Sau khi lên giữ chức tổng tài, chỉ trong thời gian ngắn đã giúp giá trị thị trường của Tần thị tăng lên gấp nhiều lần. Chỉ tiếc thiên tài lại bị trời đố kỵ—một năm trước, anh gặp t·ai n·ạn do đối thủ cạnh tranh ác ý gây ra và rơi vào hôn mê đến tận bây giờ.

Diệp Vân Tiều khẽ lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Tần Tri Mẫn nằm trên giường bệnh ban sáng. Dù sắc mặt tái nhợt, anh vẫn toát lên một tia sắc bén khó lẫn. Cậu bỗng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ năm đó của người này—một thanh niên từng tung hoành thương giới, hẳn là phong thái kiêu hùng cỡ nào.

Giờ có thể tỉnh lại, xem như là chuyện tốt. Nhưng khoảnh khắc rung động ấy nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

Cậu đứng dậy mở cửa, bên ngoài là Trần quản gia, trên tay còn cầm mấy bộ quần áo sạch sẽ và đồ dùng cá nhân.

Diệp Vân Tiều lịch sự nhận lấy, rồi bất giác quay đầu nhìn về phía bàn, nơi đặt cuốn bảng chữ mẫu mà cậu đã lật đến cong cả mép giấy. Cậu chần chừ một lát, rồi hỏi dò: “Ta có thể mua một ít sách không?”

Số tiền 600 tệ ít ỏi khiến tình hình có phần eo hẹp.

Trần quản gia gật đầu: “Đương nhiên có thể. Cậu muốn sách gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ đi mua ngay.”

Diệp Vân Tiều gật đầu cảm ơn, sau đó đưa cho Trần quản gia một danh sách sách vở. Trên đó, cậu dùng nét chữ giản thể hơi cứng nhắc liệt kê một số sách về lịch sử, địa lý và khoa học kỹ thuật cận đại.

Trần quản gia nhận lấy danh sách, cất cẩn thận rồi xoay người rời khỏi phòng.

Vừa từ phòng Diệp Vân Tiều đi ra, ông ta liền bị Tần Tri Mẫn gọi lại. Lúc này, Tần Tri Mẫn đang nửa nằm trên giường bệnh, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, không hề suy suyển.

“Trần quản gia đến chỗ em ấy làm gì?”

“Thiếu gia, Diệp Vân Tiều nhờ tôi giúp cậu ấy mua ít sách.” Trần quản gia vừa đáp vừa đưa danh sách qua.

Tần Tri Mẫn nhận lấy, ánh mắt rơi xuống những dòng chữ giản thể viết còn hơi cứng nhắc kia. Tuy nét chữ có phần mới lạ, nhưng từng nét bút vẫn toát lên một vẻ cổ tú dật nhã, tựa như có thể xuyên qua những con chữ ấy mà thấy được dáng vẻ người viết đang ngay ngắn ngồi trước bàn, chuyên chú luyện chữ.

Tần Tri Mẫn khẽ gõ ngón tay lên tờ giấy, trầm mặc một lúc mới lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản như trước: “Trần quản gia, đi làm thêm một chiếc chìa khóa thư phòng, đưa cho Diệp Vân Tiều.”

Trần quản gia nghe vậy sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó che giấu.

Ông ta đã theo Tần Tri Mẫn nhiều năm, rất rõ ràng thư phòng từ trước đến nay luôn là khu vực cấm, ngay cả phu nhân cũng chưa từng có được đặc quyền này. Vậy mà lần này, thiếu gia lại chủ động đưa chìa khóa cho Diệp Vân Tiều?

Trần quản gia khẽ nhíu mày, nhưng tố chất nghề nghiệp tốt đẹp khiến ông ta đè nén nghi hoặc trong lòng, cúi đầu đáp: “Vâng, tôi sẽ lập tức đi làm.”

Chỉ chốc lát sau, Trần quản gia đã mang chìa khóa đến đặt vào tay Diệp Vân Tiều.

Diệp Vân Tiều nhìn qua rồi lại nhìn Trần quản gia, nhận lấy chiếc chìa khóa mới tinh, hơi ngạc nhiên: “Chìa khóa này… là Tần tiên sinh bảo ông đưa cho cháu?”

Trần quản gia gật đầu: “Đúng vậy, Diệp thiếu gia. Đây là thiếu gia tự mình dặn dò. Ngài có thể tùy ý vào thư phòng lấy sách nếu cần.”

Diệp Vân Tiều nhíu mày, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc.

Cậu và Tần Tri Mẫn vốn không có giao tình sâu sắc, thậm chí trước hôm nay còn chưa từng gặp mặt. Vậy mà Tần tiên sinh lại hào phóng đưa cho cậu chìa khóa thư phòng?

Cậu do dự một lát, rồi nhận lấy chìa khóa: “Vậy phiền ông thay cháu chuyển lời cảm ơn đến Tần tiên sinh.”

Sau khi Trần quản gia rời đi, Diệp Vân Tiều vẫn không nghĩ ra lý do, chỉ có thể đóng cửa lại.

Khi cậu vừa ngồi xuống mép giường, di động đột nhiên nhận được một tin nhắn:

Giang Xuyên Ngân HàngNgày 15 tháng 9, năm 23, tài khoản đuôi số 9145 nhận khoản tiền 500.000 tệ. Số dư hiện tại: 500.451,39 tệ.

Lời Thẩm phu nhân từng nói bên tai cậu lại vang lên: “Lợi ích đã nhận, những chuyện khác không cần mong đợi gì thêm.”

Ánh mắt Diệp Vân Tiều lập tức trở nên bình tĩnh, không gợn chút sóng.

Cậu sẽ nghiêm túc làm tốt vai trò của một “công cụ xung hỉ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play