Có người giúp Lương Cẩm Linh mang đến một chiếc ghế dựa. Bà gật đầu, nhẹ giọng nói lời cảm tạ rồi chậm rãi ngồi xuống.
Bàn tay bà khẽ vuốt ve cây quải trượng, giọng nói trầm thấp, như đang hồi tưởng về quá khứ:
“Sau khi cậu về nước, việc đầu tiên là tìm tôi, nói rằng muốn quyên tặng toàn bộ những bảo vật mà cha cậu đã cất giữ cho viện bảo tàng. Nghe xong, tôi kinh ngạc đến không thốt nên lời.”
“Đó là lần viện bảo tàng Giang Xuyên nhận được số lượng hiện vật nhiều nhất, cũng là những báu vật quý giá nhất kể từ ngày thành lập. Mỗi một món đều vô giá.”
“Việc quyên tặng văn vật không hề đơn giản. Người khác thường chỉ bàn giao cho chúng tôi là xong, nhưng cậu thì không.” Lương Cẩm Linh tiếp tục, “Từ đầu đến cuối, cậu đều tự mình xử lý. Từng món một, đích thân thẩm định, từng bước từng bước liên hệ. Nếu không nhờ sự kiên trì của cậu, e rằng những món văn vật ấy đến nay vẫn còn phiêu dạt nơi đất khách.”
Từ năm 1840 đến nay, hàng triệu cổ vật Trung Hoa đã lưu lạc nơi đất khách quê người, nhưng số được hồi hương lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chúng bị ngăn cách với quê hương bởi ngàn dặm sông núi, cho đến khi có người đưa chúng trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play